Edit: jena
Bên ngoài có tiếng gà gáy vang lên, nhưng chỉ trong chốc lát, mọi thứ liền chìm vào im lặng như cũ.
"Đại cát đại lợi!" Hoa Lạc Thâm nói.
Thương Trọng Lệ cười: "Anh vẫn còn chơi game hả?"
Hai mắt Hoa Lạc Thâm phát sáng: "Chơi chứ! Cậu cũng chơi hả?"
Thương Trọng Lệ: "Tôi thích các loại hình thể thao hơn, có rảnh thì cùng nhau chơi được không?"
"Được!"
Từ Nguyên nằm lên giường, thân hình hơi béo trở mình, nhìn về phía Hoa Lạc Thâm: "Không ngờ thằng nhóc nhà cậu lại lợi hại thế, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra họ là người lùn..."
Thương Trọng Lệ cũng phụ họa theo, ánh mắt luôn dừng trên người Hoa Lạc Thâm, không rõ ý vị, nhưng có chút tán thưởng.
Hoa Lạc Thâm đang muốn giải thích không phải cậu nhìn ra, nhưng đột nhiên vang lên tiếng nói.
"Ra ăn cơm."
Ngoài cửa, giọng nói của chủ nhà thong thả mà bén nhọn, âm lượng không cao, vậy mà lại chẳng khác gì một món vũ khí cọ lên cánh cửa gỗ theo quy luật.
Khi âm thanh đó vang lên, Từ Nguyên và Sở Nhuế đều run lên, Từ Nguyên hét to: "Cái ông này, sao lại không gõ cửa hả!"
Trong phòng khách, không một ai có hứng thú ăn cơm.
Cam Hiểu Hiểu thấp thỏm nhìn về phía chủ nhà ra khỏi cửa, hiển nhiên cũng đã bị âm thanh khi nãy dọa sợ.
Sau khi chủ nhà ra ngoài thì thần kinh của sáu người chơi mới thả lỏng lại.
Sở Nhuế nhăn mũi, nói với Hoa Lạc Thâm: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
Hoa Lạc Thâm hít hít mũi: "Có một chút, mùi máu tươi hả?"
Sở Nhuế: "Là mùi máu gà."
Thương Trọng Lệ ngồi ở bên cạnh nói: "Giết gà thì đương nhiên sẽ có mùi máu gà." Giống như vấn đề mà Sở Nhuế hỏi là một điều hiển nhiên, Thương Trọng Lệ lắc lắc đầu, người bạn của Hoa Lạc Thâm này trông rất có tri thức mà sao lại hỏi một câu ngu ngốc thế.
Nhưng giết gà một thời gian dài rồi, mùi máu gà vẫn còn nồng như vậy ư?
"Hôm nay chúng ta có thu hoạch quan trọng, ngày mai tìm một thời cơ, vào trong từ đường khi không có ai." Triệu Tử đề nghị với mọi người.
Mọi người đều tán thành.
"Đừng ra ngoài vào buổi tối." Triệu Tử lại nói thêm: "Nhất định phải nghe theo những lời nhắc nhở của NPC ở trong trò chơi, quy tắc là quy tắc."
Cam Hiểu Hiểu nặng nề gật đầu: "Nghe lời chị Triệu chắc chắn không sai!"
Đồ ăn trên bàn không khác gì so với đồ ăn bình thường, vì không ai có cảm giác muốn ăn nên chỉ ăn qua loa rồi về sớm nghỉ ngơi, riêng một mình Từ Nguyên lại ăn khá nhiều, ngồi ở bàn ăn ăn hết hai tô cơm lớn mới thảnh thơi quay về phòng.
Hắn vuốt vuốt cái bụng no căng, nhìn thấy chỉ có hai người trong phòng: "Em gái đeo kính đâu rồi?"
Hắn hỏi Sở Nhuế, Hoa Lạc Thâm kinh hoảng, cậu chỉ lo nói chuyện với Thương Trọng Lệ nên không nhận ra Sở Nhuế đã biến mất.
Từ Nguyên: "Cũng không thấy trong phòng khách, đừng nói là cậu ta ra ngoài?"
"Không thể đi ra ngoài vào buổi tối!" Hoa Lạc Thâm sốt ruột, bật dậy muốn ra ngoài tìm bạn mình thì bị Thương Trọng Lệ ngăn cản lại.
"Anh ấy đi ra ngoài gặp nguy hiểm, anh đi thì không à? Anh ở đây đợi đi, tôi đi tìm."
***
Sở Nhuế mò mẫm trên tường, đi đến sân sau.
Mùi máu gà ngày càng nồng.
Sở Nhuế muốn biết chủ nhà dùng máu gà nhiều như vậy để làm gì, giết gà để nấu cơm cho họ ăn hay là giết gà để lấy máu gà?
Buổi tối ở ngôi làng này vô cùng tĩnh mịch, từ sân sau có thể nhìn thấy thấp thoáng những cây cổ thụ trụi lủi ở bên ngoài, tối hôm qua đã có hai người chết ở dưới đó.
Sở Nhuế sợ, anh cũng muốn Hoa Lạc Thâm đi chung với mình nhưng nhìn thấy cậu nói chuyện hăng say với Thương Trọng Lệ nên cũng không muốn đến làm phiền.
Sở Nhuế có thể cảm giác được rằng Thương Trọng Lệ có vẻ cũng không quá thích mình, nhưng anh cũng không cần đối phương thích mình làm gì, khi trò chơi kết thúc thì cũng sẽ trở thành hai người xa lạ, tôi một nơi, cậu một nơi.
Mùi máu tươi mỗi lúc một nồng nặc, bức tường mà anh đang sờ vào hãy còn khô ráo bỗng chốc xuất hiện một xúc cảm khác.
Anh nhìn vào vách tường, màu đỏ thẫm, máu gà tanh tưởi nhuộm đầy một nửa bức tường.
Cúi đầu, từ vách tường kéo dài xuống đất, vị trí mà anh đang đứng cũng toàn là máu gà.
Nhìn qua giống như có một bồn đầy máu gà tưới lên, màu đỏ không đồng nhất, đây là do mỗi năm có một lớp máu gà mới chồng lên lớp máu gà cũ.
Rốt cuộc là vì sao?
Sở Nhuế bước ra khỏi bức tường màu đỏ.
Ở đây hình