Edit: jena
Đường Kiền dùng tuyệt chiêu đánh trúng cô bé mặc váy váy hoa, đẩy nó ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xác nhận cô bé đã hoàn toàn biến mất, cậu thoát lực, thiếu chút nữa nằm lăn ra đất, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có người, còn là người luôn xem thường mình thì lập tức xây dựng lại phòng tuyến, bày ra bộ dạng dường như không có việc gì.
"Nhìn không ra đó nha, cậu mạnh thật!" La Lịch nhẹ nhàng vỗ tay.
Đường Kiền vui vẻ ngay, ưỡn thẳng lưng, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, tôi là hậu duệ đời thứ 69 của Các Tạo Sơn mà, trong thế hệ này, tôi là người mạnh nhất."
La Lịch cong cong khóe miệng, gật gật đầu: "Mạnh, rất mạnh, nhưng mà còn hai đứa nữa thì cậu tính sao?"
Cái gì? Còn hai đứa nữa?
Đường Kiền ngơ ngác, vừa nãy cậu đã dùng hết tuyệt học suốt đời của mình, cậu không phải Thương Trọng Lệ biết dùng công phu nhảy nhót lung tung, nếu còn hai đứa nữa thì không thể giải quyết nổi.
"Chà, ở phía sau cậu kìa." La Lịch thấy đối phương đứng nghệt ra, chỉ chỉ ra phía sau lưng cậu.
Ánh chiều đâm xuyên qua ô cửa sổ không còn kính thủy tinh, cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa đang nắm tay cậu bé đứng dưới ánh nắng đỏ cam, cúi đầu nhìn cô bé mặc váy hoa biến mất dưới lớp cỏ, cho đến khi cô bé mặt váy hoa không còn, chúng từ từ xoay người, đối mặt với hai người Đường Kiền.
Đường Kiền nhíu mày, lấy tám lá bùa dán trên hành lang, tám đường thẳng màu vàng sáng lên, vây hai đứa trẻ ở phía đối diện.
"Chạy!" Đường Kiền lôi kéo La Lịch chạy xuống dưới lầu.
Ông trời, xin hãy phù hộ cho con!
Tri thức lý luận của Đường Kiền không ít, cũng có thực lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến ít ỏi đến đáng thương, hơn nữa bản thân tính cách của cậu lại ngược lại hoàn toàn so với Thương Trọng Lệ, tính tình mềm yếu được chú bác trong nhà nuôi lớn, cho nên khi gặp chuyện dễ bị khẩn trương, hoảng loạn.
"Này, sao cậu lại chạy?"
Đường Kiền không rảnh cãi nhau với La Lịch, bây giờ việc cấp bách là phải trốn vào chỗ an toàn.
Khi nãy, hai con quỷ kia nhìn về phía cậu, Đường Kiền có thể cảm giác được chúng không giống với những lần trước, không biết có phải do bị kích thích vì thấy cô bé mặc váy hoa bị tiêu diệt hay không mà lệ khí càng ngày càng nặng.
Đây là phó bản khó hả? Vì sao ngay phó bản đầu tiên cậu đã phải đối mặt rồi?!
Do rối loạn nên bên trong lâu đài dường như có chút biến hóa.
Phía trước họ xuất hiện một cô hầu, cố chào hỏi với hai người Đường Kiền.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, ngó lơ đối phương, chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống lầu.
Càng chạy ra ngoài, Đường Kiền thấy càng có nhiều người hầu chạy tới cửa cầu thang.
Gương mặt họ không có cảm xúc, ánh mắt dại ra, nhìn qua dường như không có ý thức, khi Đường Kiền xuống lầu, cậu nhanh chóng mở Thiên Nhãn kiểm tra, phát hiện toàn bộ nhóm người hầu đều có sương đen vây quanh.
"Không xong!" Đường Kiền hô.
Quả nhiên, hai ba giây sau, những người hầu đó bắt đầu phát ra âm thanh kỳ quái, ngũ quan và thân thể từ từ vặn vẹo, máu tươi bắn ra ngoài, mùi vị nồng đậm phát tán trong không khí, vang lên âm thanh "bụp bụp bụp"...!Những con quái vật không có da, máu thịt mơ hồ chui ra từ người những người hầu, nhìn xa như một khối thịt khổng lồ chuyển động chỉ có hai con mắt trắng dã ở chính giữa.
"F*ck! Nhiều quá!" Đường Kiền khiếp đảm lùi về sau một bước, đụng phải La Lịch, cậu cắn chặt răng, tự cổ vũ cho chính mình.
Đường Kiền, mày làm được, chú bác đều khen mày là người mạnh nhất!
Đường Kiền khởi động bát quái, đồng thời phóng vài lá bùa, sức sát thương không lớn nhưng đủ để ngăn chặn hành động của lũ quái vật.
Quái vật bị bùa chú dồn ép về bên trái, Đường Kiền nắm chắc thời cơ, nói ngay với La Lịch: "Nhanh, anh chạy về bên phải!"
Linh lực hóa thành bùa chú, uy lực đủ để thấy được đạo hạnh của người dùng, đạo hạnh của Đường Kiền không tính là cao thâm, duy trì một lúc lâu cũng đã tiêu hao hết sức mạnh.
Nhìn Đường Kiền gắng sức thi triển sức mạnh trên cầu thang, La Lịch nheo mắt: "Cậu đi với tôi đi!"
"Không được, tôi không thể bị phân tâm..." Nói chưa được hai câu, vì cậu nói chuyện nên công kích bị ngừng lại khiến cho lũ quái vật lại nhào lên, đúng lúc đó, trên cầu thang phát ra một luồng ánh sáng vàng giữa làn khói đen.
Đường Kiền không quay đầu nhìn nhưng ánh sáng đã lóa đến chỗ cậu, sắc mặt cậu thay đổi: "Không ổn, hai con quỷ đó thoát khỏi hoàng trận của tôi rồi!"
La Lịch ngẩng đầu nhìn, cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa và cậu bé đã chạy thoát khỏi trận pháp, đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm về phía Đường Kiền.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đã xuất hiện xuống bậc thang, gương mặt cũng xảy ra biến hóa, vốn dĩ trắng bệch nhưng vẫn còn nhân hình, bây giờ gương mặt của chúng chi chít mạch máu đen tím, hoàn toàn lộ ra hình dạng của quỷ.
Đường Kiệt há to miệng, cậu bị dồn cả hai phía.
Thật sự cậu không thể dùng thuật phân thân để đánh nhau đâu!
Nhìn thấy hai con quỷ nhỏ đến càng lúc càng gần, Đường Kiền hạ quyết tâm lật lại bát quái, nhắm vào bọn chúng, bát quái bắn ra ánh sáng vàng đẩy lùi chúng lại.
Được cái này thì mất cái khác, bát quái là thứ để khống chế quái vật thịt, mất khống chế, chúng ồ ạt lao tới Đường Kiền.
Đường Kiền mở to mắt, cho rằng mình toi đời rồi.
Ngay lúc này, một đường sáng bạc hiện lên, cậu nhắm chặt mắt để tránh né, thuận miệng chửi thầm trong lòng.
F*ck! Sao lại là anh ta cứu chứ!
Kiếm như một chiếc boomerang bay xuyên qua người của lũ quái vật, bay một vòng rồi lại quay về tay chủ nhân của mình.
Đường Kiền liếc mắt nhìn Thương Trọng Lệ cất kiếm vào túi, không vui lẩm bẩm: "Cất kiếm mà cũng đẹp trai..."
"Sở Nhuế, balo của anh." Thanh niên trai tráng gặp mặt nhau không cần ôm hôn, khóc lóc thảm thiết cảm ơn, La Lịch đưa balo cho Sở Nhuế, thuận tiện gật đầu cảm ơn Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ nhìn đối phương một cái, hiển nhiên cũng không để bụng chuyện nhỏ nhặt này.
"Cảm...!Cảm..." Đường Kiền ấp úng, rặn từng chữ một.
Thương Trọng Lệ không kiên nhẫn tính toán chi li: "Quỷ đâu?"
Đường Kiền chỉ chỉ lên lầu, không cần cậu nói cảm ơn thì cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Bị bát quái của tôi dọa chạy lên lầu rồi."
Thương Trọng Lệ liếc nhìn Sở Nhuế một cái, Sở Nhuế gật gật đầu với cậu.
Thương Trọng Lệ gật đầu tỏ vẻ hiểu, bước lên cầu thang.
Đường Kiền vội gọi: "Anh làm gì vậy?"
"Đi tìm hai con quỷ kia."
Thương Trọng Lệ như binh sĩ ra trận, Đường Kiền đi theo