Edit: jena
Trong vòng một giây, Sở Nhuế cảm thấy anh gặp ảo giác.
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Thương Trọng Lệ thấy anh ngây ngốc nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt to tròn sáng ngời, hai tai cậu đỏ lên, mất tự nhiên hỏi: "Anh nhìn gì?"
Tầm mắt lại mơ hồ, Sở Nhuế lắc lắc đầu: "Cậu thả tôi xuống đi."
Lúc này Thương Trọng Lệ mới phát hiện cậu vẫn còn đang bế công chúa hai người một lớn một nhỏ, ngượng ngùng thả Sở Nhuế ra.
Người nọ vừa rời khỏi vòng tay mình, cậu bất giác giơ lên nắm lại, đáng tiếc chỉ chạm vào không khí, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Rầm rầm..." Lâu đài sụp đổ hoàn toàn.
Một con quái vật cao 5, 6 mét từ đống phế tích bò ra, cả người đỏ rực màu máu, thân hình như được chắp vá từ nhiều khối thịt mà thành.
Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn sang Đường Kiền, cất kiếm vào túi: "Giao cho cậu."
"Hả?"
Đường Kiền chớp chớp mắt, cậu nghe lầm hả? Anh ta muốn một mình cậu lên nghênh chiến?
"Cậu không đánh lại hả? Không phải cậu còn muốn tìm tôi quyết đấu à? Chỉ nhiêu đây mà đã không đánh lại rồi?"
Giọng điệu của Thương Trọng Lệ nhẹ bẫng, Đường Kiền vẫn nghe ra ý vị trào phúng.
Cậu trừng mắt với Thương Trọng Lệ: "Ai nói tôi đánh không lại? Anh chống mắt lên nhìn xem!" Nói xong, cậu bắt đầu chạy vòng quanh lâu đài.
Sở Nhuế bị hành động của đối phương làm cho mờ mịt: "Cậu ta làm gì vậy?"
Bát quái trên tay Đường Kiền chuyển động, cậu chạy thành 8 góc quanh lâu đài, mỗi chỗ đều thả xuống một lá bùa, quái vật nâng chân muốn đạp Đường Kiền, Đường Kiền điên cuồng tránh né.
Sau khi tránh xong thì sợ không thôi, không dám chậm trễ, chạy xong một vòng thì thở hồng hộc quay về chỗ cũ.
Cậu đè bát quái trong tay, pháp trận phục quỷ đã xong, dựng thẳng lên tận trời, quái vật bị nhốt ở bên trong không thể động đậy.
"Sao nào?!"
Thương Trọng Lệ không trả lời, Đường Kiền hất hất cằm, trong lòng lại hơi bất an, hình như phục quỷ trận này của cậu không đủ sức để tiêu diệt hoàn toàn con quái vật...
Quả nhiên, cậu nghe thấy từng tiếng vang rầm trời từ trong trận pháp.
Quái vật đang hung hăng đập phá, trận pháp bắt đầu có vết nứt, Đường Kiền còn chưa kịp gia tăng phòng ngự thì quái vật đã phá vỡ trận pháp, hoàn toàn tự do, không những vậy còn hung ác hơn cả lúc trước.
"Đó là cha ư?"
Bỗng nhiên cô bé trong lòng Sở Nhuế hỏi, Sở Nhuế do dự một chút, không biết có nên nói chân tướng cho em nghe không.
Anh cảm thấy rằng hình như cô bé cũng đã biết được một chút chuyện gì đó.
Quái vật đến gần bọn họ, Đường Kiền gấp như kiến bò trên chảo nóng: "Thương Trọng Lệ, anh mau ra tay đi!" Tuy cậu không phục nhưng lại không thể không thừa nhận rằng dù mấy năm nay cậu đã tiến bộ thêm rất nhiều, Thương Trọng Lệ còn tiến bộ nhiều hơn cả cậu.
Chỉ sợ rằng cả đời này cậu không thể đuổi kịp được.
Một bàn tay đỏ máu lao về phía họ, Thương Trọng Lệ nhanh tay lẹ mắt ôm eo Sở Nhuế, kéo anh qua một bên.
Tuy Đường Kiền đã né tránh được đòn tấn công trí mạng nhưng vẫn bị đánh bay ra vài mét, mông ngã bẹp xuống đất.
Cậu nhìn lên, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đứng ở phía bên kia, La Lịch không biết đứng ở sau lưng cậu từ khi nào, cả người sạch sẽ không dính bụi, chỉ có một mình cậu trông rất chật vật.
Đường Kiền khó chịu, sao chẳng giống những gì cậu nghĩ vậy!
Thương Trọng Lệ thì quên đi, Sở Nhuế...!Có Thương Trọng Lệ bảo vệ thì cũng quên đi đi, tại sao La Lịch cũng như thế?
Thật là ức hiếp người khác...
La Lịch khẽ cười một tiếng, còn chưa kịp nói gì với Đường Kiền thì quái vật đã phát động đợt tấn công tiếp theo.
Đường Kiền vội vàng bò dậy, đúng lúc này, trong cơ thể quái vật phát sáng, một thanh kiếm bạc không ngừng xâu xé thân xác nó rồi bay lên cao, sau đó bay về tay Thương Trọng Lệ.
Tiếng nức nở vang vọng trời xanh, máu tươi lất phất bay như bụi mù, quái vật đã biến mất, người đàn ông ngã xuống từ trên không trung.
Ông quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
"Xong rồi?" Đường Kiền hỏi.
Sở Nhuế lắc đầu: "Không, chưa xong một cái nào cả."
"Hả?" Đường Kiền khó hiểu.
La Lịch lấy thẻ nhiệm vụ ra, kẹp trong tay vẫy vẫy: "Nhiệm vụ thứ nhất là tìm ba quỷ hồn, nhiệm vụ thứ hai là hoàn thành tâm nguyện của chúng..." Cậu nhún nhún vai cười cười: "Đúng là chẳng xong được cái nào."
Đường Kiền đến gần đọc tấm card.
Cậu cách La Lịch rất gần, chuyên chú đọc nội dung trên tấm card, không phát hiện ra La Lịch đang nhìn mình.
"Chúng ta tìm ba quỷ hồn kia ở đâu đây?" Đường Kiền nhìn về phía Khoa Đế: "Em gái, em có biết không?"
Khoa Đến né tránh Đường Kiền, xoay người ôm cổ Sở Nhuế.
Nếu không phải đôi mắt của em sắc lạnh như băng thì mọi người còn nghĩ rằng em đang thẹn thùng.
"Khoa Đế không biết...!Chúng em vẫn phải chơi trò trốn tìm." Cô bé chỉ Sở Nhuế, anh ngẩn người, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Sở Nhuế xoa đầu em: "Anh dẫn em đi tìm anh chị nhé?"
Khoa Đế chôn đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn ở sau lưng anh.
Người đàn ông này không vui vẻ gì mà nhìn lại em.
Khoa Đế nhận thấy được cảm xúc của người đàn ông, cố tình cọ cọ thêm vào cổ Sở Nhuế, quả nhiên, sắc mặt của đối phương càng tệ hơn.
Sở Nhuế không hề biết những chuyện này, chỉ có La Lịch nghiền ngẫm ở một bên, cong cong khóe miệng.
"Cái gì? Anh biết quỷ ở đâu hả?" Đường Kiền hỏi.
Sở Nhuế: "Có lẽ vậy, tôi cũng không dám chắc."
Sở Nhuế dẫn bọn họ đến nông trại.
Từ nơi này vẫn có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang nằm trên bãi cỏ không xa.
Khoa Đế nhìn chằm chằm ông chốc lát rồi quay đầu đi.
Người đàn ông vươn tay ra, yếu ớt gọi theo: "Khoa Đế..."
...
Có một bức tranh rất kỳ lạ mà Sở Nhuế đã để ý từ lúc đầu.
Bức tranh ấy khác hoàn toàn so với những bức tranh trên hành lang.
Những bức tranh trên hành lang chỉ thiếu mất một bộ phận, còn bức tranh này giống như mô phỏng lại nam chủ nhân của lâu đài.
Đó là một bức tranh vẽ một người đàn ông đang làm việc trên đồng ruộng,