Thương Trọng Lệ lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, một chốc lại cảm thấy bụng trướng đến khó chịu, một chốc lại cảm thấy lồng ngực tức đến không thở nổi.
Hai giờ chiều, Thương Trọng Lệ ra khỏi phòng, thản nhiên như không đến phòng khách rót nước uống.
Một người, một quái, một nửa người nửa quái vẫn ngồi trên sô pha xem TV, Đường Kiền liếc mắt nhìn Thương Trọng Lệ một cái rồi lại tiếp tục theo dõi bộ phim.
Thương Trọng Lệ quét mắt nhìn một vòng, vừa cầm ly nước uống vừa đi ra ban công, cậu đứng trên ban công nhìn xuống vườn hoa thêm một vòng, trong vườn không có một bóng người.
Cậu chậm chạp quay về chỗ cũ, chuẩn bị xuống dưới lầu, chân vừa bước xuống cầu thang thì Đường Kiền nói: "Tìm gì thế?"
Thương Trọng Lệ liền thu chân về.
Bị phát hiện?
"À ha biết rồi, chắc chắn là đang suy nghĩ xem anh Sở Nhuế đi đâu rồi đúng không?"
Hầu kết Thương Trọng Lệ lăn lột một chút, nhỏ giọng nói: "Không có...!Tôi chỉ thấy rằng ở trong phòng mãi thì chán quá."
"Anh ấy đi bệnh viện, một lát nữa sẽ về, đừng rầu rĩ thế!"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Tôi không có rầu rĩ, tôi..."
"Em thật sự rất thích anh Sở Nhuế nhỉ!"
Thương Trọng Lệ cả kinh, chấn động tại chỗ: "Tôi...!Tôi..." Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy ư?
Thương Trọng Lệ vẫn còn muốn che giấu, lại thấy Đường Kiền ngồi trên sô pha xoa đầu Bàng Kỷ: "Đừng buồn, anh ấy sẽ về ngay ấy mà!" Nói xong, cậu thấy có một tầm mắt đang nhìn mình thì ngẩng đầu, chỉ thấy Thương Trọng Lệ đang đứng cách đó không xa: "Anh làm gì vậy? Sao lại đứng ở đó?"
Thương Trọng Lệ xấu hổ...
Ra là không phải nói chuyện với mình.
Cậu ho nhẹ một tiếng: "Sở Nhuế đi đâu rồi?"
"Bệnh viện.
Lưng anh ấy bị đau, hình như là vết thương bị nứt ra rồi..."
Đường Kiền còn chưa nói xong, Thương Trọng Lệ vội vã lấy chìa khóa xe, không thèm trả lời đối phương, chạy còn nhanh hơn bay.
Bàng Kỷ không hiểu gì chỉ chỉ vào cầu thang, Đường Kiền tiếp tục xoa đầu em, tủm tỉm cười: "Ôi đồ ngốc đó, chúng ta đừng quan tâm làm gì."
...
Mùi sát trùng rất nồng.
Sở Nhuế cọ cọ chóp mũi, chịu đựng để bác sĩ băng bó vết thương.
Anh đã thay chỉ và khâu lại, bây giờ chỉ có thể từ từ chờ vết thương khép miệng, có lẽ phải chịu khổ một thời gian.
"Chậc chậc, cậu đi đâu mà bị thương nặng thế này?!" Nữ bác sĩ lộ vẻ mặt không vui.
Trông thì là một anh chàng nho nhã thư sinh, sao mà trên lưng lại có một vết thương khủng bố thế này, còn mưng mủ nữa chứ.
"Có phải cậu bị ai ức hiếp gì không, cậu đừng sợ, cứ nói với tôi, tôi giúp cậu tìm cảnh sát."
Khẩu âm địa phương của bác sĩ có hơi nặng, giọng điệu khi nói nghe như đang làm nũng, lại quá mức nhiệt tình, Sở Nhuế mỉm cười, uyển chuyển từ chối một lúc lâu mới thoát thân được.
Sau khi ra khỏi phòng khám, Sở Nhuế đi mua thuốc, chuẩn bị quay về.
Khi ra đường lớn ở bên ngoài bệnh viện, anh chợt nhìn thấy gì đó, bước đi dừng lại.
Tuy anh đã sớm đoán ra, cũng sớm biết chuyện này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn cảm thấy có thứ gì đó hung hăng bóp nghẹn, có chút khó chịu đành phải trốn ở phía sau gốc cây nhìn theo.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, một cô gái mặc trang phục bệnh nhân cùng một cái nón len màu trắng đang chơi đùa cùng một người bạn cũng đội một cái nón len như vậy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong nắng ấm, hai cô gái chơi đùa ồn ào trên bãi cỏ bị y tá ở bên cạnh nhắc nhở.
Cô gái đành bất đắc dĩ nhún vai, nghiêng đầu tận hưởng ánh nắng mặt trời, sau đó ngoan ngoãn rời đi theo y tá.
Nhìn nụ cười của cô, Sở Nhuế lại cảm thấy được giữa chân mày và sâu trong đáy mắt ấy...
Là một sự đau thương không thể biến mất như một màn sương mù dày đặc.
"Cậu quen cô bé à?" Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng động, đó là một y tá nữ.
Sở Nhuế vừa mới đắm chìm trong bi thương, nhìn đến mức xuất thần, không phát hiện có người đến gần mình: "Tôi là bạn của em ấy."
"Cậu đến thăm hả? Mà cậu đừng nói bậy, cô bé ấy là trẻ mồ côi, chẳng có thân thích gì, vừa mới tròn 18 đã mắc bệnh nan y, quả là đáng thương.
Nghe nói tiền thuốc men không thể cho không nên cô bé vẫn còn đang nợ tiền, một ngày ở bệnh viện này cũng mất đến 3000 tệ, không biết làm sao mà cô bé ấy sống nổi!"
Lời nói của y tá tỏ ra thương tiếc, nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt lãnh đạm.
Sở Nhuế hiểu ý tứ của cô, chỉ sợ rằng từ trước đến nay, chưa hề có một người bạn nào từng đến thăm cô gái kia.
Cô gái nợ tiền viện phí, chẳng ai dại gì mà muốn đến làm quen.
Sở Nhuế cảm nhận một nỗi niềm bi thương lớn hơn, vì bên dưới vỏ bọc đáng thương ở nên đây là sự lạnh nhạt xa cách.
Sở Nhuế gật đầu, không nói gì nữa.
Y tá thấy anh như vậy cũng ý thức được bản thân vừa xen vào việc của người khác.
Chẳng phải do cô cảm thấy anh chàng này trông dịu dàng quá nên mới không nhịn được mà nhắc nhở một chút à!
Khi Thương Trọng Lệ tìm thấy Sở Nhuế, anh vừa đi ra khỏi cổng lớn, anh phát hiện ra cậu thì sửng sốt một lúc.
"Sao cậu lại đến đây?"
Thương Trọng Lệ lớn tiếng oán trách: "Sao anh không nói với tôi anh đến bệnh viện?"
Hình như anh cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo hành tung của mình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Thương Trọng Lệ? Sở Nhuế nghĩ thầm.
"Làm sao anh đến đây được?" Từ nhà cậu chạy đến khu dân cư gần nhất cũng phải mất đến hơn một tiếng, ông anh này ngày thường sống cần kiệm, trên người còn có vết thương, làm sao mà một