Nghỉ ngơi không bao lâu, họ lại tiếp tục lên đường.
Trên đường đi xuất hiện một tượng đá, bộ dáng cũng không khác mấy so với tượng đá họ bắt gặp lúc trước, là một tượng đá có hình dạng như một đứa trẻ được đặt trên một bàn thờ.
"Ghê tởm!" Lê Mạn che miệng nói, tượng đá kia sống động như thật.
"Vì sao trong huyệt mộ lại có một thứ như thế này?" Đường Kiền gãi gãi đầu: "Hẳn là tượng đá dùng để tế lễ?"
"Cậu không cảm thấy thứ này giống như dùng để trấn áp thứ gì ở bên dưới hơn ư?" Sở Nhuế suy nghĩ rồi hỏi.
Thương Trọng Lệ ở bên cạnh có chút không vui, sao Sở Nhuế không nói chuyện với cậu? Sao không muốn thảo luận với cậu?
"Trấn áp là sao?"
Sở Nhuế lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ đoán như vậy.
Không biết vì sao nhưng tượng đá đó cho tôi một cảm giác không tốt."
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ im lặng suy nghĩ, hai người còn lại cũng không dám quấy rầy bọn họ.
Không bao lâu sau.
"Tiếp tục đi thôi."
Đèn pin điện thoại mong manh, dần tiêu hao hết.
Không gian quỷ dị u ám, Sở Nhuế nhịn không được mà rùng mình.
Đường Kiền liền lấy điện thoại ra: "Dùng của tôi này, tôi còn tới 95% pin lận!"
Hì hì!
Một thứ gì đó mềm mại chạm vào một bên tay của anh, xúc cảm lạnh lẽo lướt qua thật nhanh.
Sở Nhuế cứng đờ cả người.
Thương Trọng Lệ nhận ra ngay, cầm điện thoại của Đường Kiền liền kiểm tra Sở Nhuế đầu tiên.
Gương mặt anh trắng bệch, trán túa mồ hôi lạnh, cậu nhanh chóng hỏi: "Sao vậy?"
"Mấy người đừng làm tôi sợ, xảy ra chuyện gì rồi?" Lê Mạn dính sát vào Đường KIền.
Sở Nhuế nhìn vào mắt Thương Trọng Lệ, biểu tình hoảng loạn, tim đập nhanh: "Có thứ gì đó vừa chạm phải tay tôi." Thương Trọng Lệ nắm tay trái của anh, tay còn lại trống không, anh giơ tay phải lên, xúc cảm lạnh lẽo vẫn còn vô cùng rõ ràng, chắc chắn không phải ảo giác của anh, hơn nữa anh cũng nghe thấy một âm thanh, là tiếng kêu của một đứa trẻ.
Lông tơ dựng thẳng, bốn người đều đề phòng khắp nơi.
Thương Trọng Lệ cảm thấy không yên tâm, cầm một lá bùa dán lên lưng Sở Nhuế, lá bùa vàng vừa được dán lên thì phát ra ánh sáng vàng nhạt rồi biến mất.
"Đây là...?"
"Bùa bảo mệnh, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nó có thể giúp anh một mạng, sau đó tôi sẽ biết ngay và chạy đến chỗ anh."
Lê Mạn nghe xong thì cầu xin: "Cho tôi một cái với, chúng ta đều là bạn của nhau..."
"Cô đi theo sát là được, lá bùa chỉ có thể bảo mệnh chứ không giúp cô đánh quái vật đâu."
Đường Kiền nói: "Lá bùa có thi chú cảm ứng, một lần dùng chỉ cảm ứng một người, cho cô cũng vô dụng."
"A!" Lê Mạn thu tay về, nắm chặt quần áo, ở trong huyệt mộ càng lâu cô càng sợ hãi hơn, đi theo những người này liệu có thật sự bình an hay không? Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác: "Chỉ có thể bảo mệnh cũng được, xin cậu cho tôi một cái đi!" Cô ưỡn ngực tiến lên, không hề thiện ý liếc nhìn Sở Nhuế một cái, Sở Nhuế vô cùng mờ mịt.
Thương Trọng Lệ không cảm xúc né tránh, nhìn chằm chằm Lê Mạn.
Đôi mắt rét lạnh của cậu trong bóng tối như rắn độc khiến Lê Mạn muốn lùi bước, nhưng khát vọng sống khiến cô tiếp tục kiên trì: "Cậu đẹp trai, xin cậu, sau khi ra ngoài, cậu muốn tôi làm gì cũng được!" Những phó bản trước cô cũng làm như thế này để qua cửa.
Vốn dĩ cô luôn muốn ở trong góc khuất nói chuyện với Thương Trọng lệ, không ngờ vào trong huyệt mộ này lại không có không gian riêng tư, nếu không cô cũng không vứt bỏ liêm sỉ của mình ở trước mặt nhiều người mà lấy thân thể của mình ra làm điều kiện trao đổi như thế này.
Sở Nhuế và Đường Kiền bị Lê Mạn dọa sợ.
Giao dịch tình sắc?
Người kiêu ngạo thì không có gì phải xấu hổ, Lê Mạn không quan tâm, cô luôn biết bản thân xinh đẹp, tuy không thông minh nhưng biết làm việc, sau khi bỏ học cấp hai liền vào quán bar làm.
Sau đó được người có tiền bao dưỡng mới biết được trò chơi《 Tầm Bí 》, đánh đổi một lần để lấy được tấm card vào trò chơi.
Đây là cơ hội ông trời ban cho cô, cô nhất định phải nắm lấy!
Chỉ cần có thể thành công, cô có thể có được thứ mình muốn, không có ai có thể từ chối cô.
Huống chi, Thương Trọng Lệ đẹp trai như vậy, so với những người đàn ông của cô thì còn đẹp hơn rất nhiều.
Cô cũng không ngại, đàn ông ư, nhất thời thích đàn ông thì sao, chẳng phải nửa thân dưới vẫn chỉ thuộc về phần động vật nguyên thủy không biết suy nghĩ à.
Người kia cũng chẳng đẹp mấy, hương vị của phụ nữ vẫn tốt hơn nhiều, cho cậu ta nếm thử thì cậu ta sẽ tỉnh ngộ thôi.
Thương Trọng Lệ phát ra một tiếng cười nhạo gần như không thể nghe thấy: "Được, tôi cho cô một lá bùa."
"Thật sao? Cảm ơn cậu!" Lê Mạn làm nũng nói lời cảm ơn, trong lòng thầm nghĩ, đấy, cô nói gì nào, đàn ông đều là cá mè một lứa.
Cậu vừa dứt lời, Đường Kiền liền cả kinh, không phải Thương Trọng Lệ thích Sở Nhuế sao, sao lại đưa bùa cho Lê Mạn? Đường Kiền lén quan sát biểu tình của Sở Nhuế.
Anh sẽ không vì một một người xa lạ thế này mà hiểu lầm Thương Trọng Lệ là người đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi chứ?
"Sở Nhuế, lá bùa này chỉ có phản ứng với một người thôi, anh đừng hiểu lầm Thương Trọng Lệ..."
"Ừm." Sở Nhuế không mặn không nhạt khẽ ừ một tiếng.
Nói cho cùng, Thương Trọng Lệ muốn cho ai là quyền tự do của Thương Trọng Lệ, không liên quan đến anh, nhưng vì người này vừa mới nói thích anh, quay đầu lại tỏ vẻ thích thú với người khác...!Không khỏi cũng quá...
Thế nên khi Thương Trọng Lệ quay lại muốn nắm tay anh, Sở Nhuế có chút ghét bỏ.
Thương Trọng Lệ không biết chuyện gì, khi cậu ở bên cạnh Sở Nhuế thì trí thông minh lại giảm bớt.
Có bùa bảo mệnh, Lê Mạn yên tĩnh đi nhiều, cô đi ở phía sau đánh giá Sở Nhuế, gương mặt vô cảm, dáng vẻ vô vị, Thương Trọng Lệ có thích đàn ông cũng không nên thích một người như vậy chứ? Chẳng lẽ người này ở trên giường có chỗ nào đặc biệt à?
Đi một lúc, Sở Nhuế đột ngột dừng bước.
Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
"Có gió." Sở Nhuế chỉ tay về phía