Cẩn thận suy ngẫm lại, giống như anh chưa từng hỏi gì về thân phận của Hoa Lạc Thâm hay đối phương hỏi anh những gì tương tự.
Hai người đều hiểu rõ và tôn trọng quá khứ của đối phương.
Ngay từ ban đầu, anh đã chấp nhận việc Hoa Lạc Thâm ở bên cạnh mình như một chuyện hiển nhiên.
Sở Nhuế như rơi xuống hồ băng, run rẩy liên tục.
Trong đầu anh không tự chủ mà nhớ lại những chuyện ngày nhỏ.
Bình thường anh không bao giờ chú ý, nhưng bây giờ nhớ lại thì càng cảm thấy ớn lạnh.
Ví dụ như anh chưa bao giờ nhìn thấy Hoa Lạc Thâm đi ngủ, rõ ràng Hoa Lạc Thâm khác anh hoàn toàn, tính cách phóng khoáng, giỏi ăn nói, anh có thể thường xuyên nghe cậu kể về những người bạn ở bên ngoài hoặc là người yêu, chỉ là Sở Nhuế chưa bao giờ gặp những người trong lời kể của Hoa Lạc Thâm, và vì sao Hoa Lạc Thâm lại đến cô nhi viện, vì sao cậu lại xuất hiện ở dưới huyệt mộ, sau đó lại biến mất giữa hư không.
Có thể khẳng định rằng đây không phải phán đoán của anh, anh cũng không nằm mơ, các giác quan của anh rất mạnh, xác nhận đó là người thật hay là ảo giác dễ như trở bàn tay.
Sở Nhuế bỗng nhiên không thể đứng thẳng được, anh không dám suy nghĩ đến phương hướng đáng sợ nhất, nhưng hiện thực lại nói với anh rằng anh nên cẩn thận suy nghĩ thật kỹ về người bạn quan trọng nhất đời này của mình.
...
Đường Kiền hốt hoảng tỉnh lại, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, xung quanh thoang thoảng hương hoa từ ngoài vườn, bên cạnh là một tấm lưng trần trụi rắn chắc...
Đây không phải là phòng của cậu ư?
Chẳng lẽ khi cậu đang hôn mê thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi?
Khoan đã.
Sao lại là tấm lưng...
Đường Kiền quay đầu nhìn, bên cạnh cậu là một người đàn ông lõa lồ, nghênh ngang nằm ngủ trên giường của cậu.
"Anh là ai?!" Đường Kiền vỗ vỗ đầu đối phương: "Này này ngày, đây là phòng của tôi!"
Thương Trọng Lệ? Thương Ly Việt? Sở Nhuế? Không không không, Sở Nhuế nhỏ nhắn không thể có thân hình rắn chắc như thế này, cho nên người này là...
"Tôi đây." Đối phương quay đầu, cười rạng rỡ, đôi mắt hồ ly lười nhác đầy câu dẫn.
Đường Kiền há to miệng, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống đất.
Đối phương đứng bật dậy, nhanh tay kéo cậu lên, cứ như thế, hai người ngực dán ngực, Đường Kiền mới phát hiện ra mình cũng trần như nhộng.
Thương Trọng Lệ đang ngồi ở phòng khách uống trà xem TV, Thương Ly Việt bay lơ lửng trên trần nhà chuyên tâm tu luyện, bỗng nhiên trong phòng Đường Kiền cách đó không xa vang lên tiếng nổ mạnh.
"Ai cho phép anh ở trong phòng tôi! Không đúng, tại sao anh lại ở đây!"
"Thối tha, cầm thú, sao anh lại cởi quần áo của tôi, anh muốn làm gì? Đồ đồng tính chết tiệt này!"
"Rầm!"
Một giây trôi qua, Thương Trọng Lệ vẫn tiếp tục uống trà, Thương Ly Việt vẫn tiếp tục tu luyện.
Bàng Kỷ trong vườn hoa nghe thấy tiếng động thì sợ tới mức trốn vào bụi hoa.
Dù đã tiếp xúc nhiều lần với nhân loại nhưng Bàng Kỷ vẫn khó lòng khắc chế được sự sợ hãi ở trong bản năng của mình.
Khoa Đế ôm bóng cao su nhìn thoáng qua cửa sổ, quay đầu nói với bụi hoa: "Mình ngửi thấy mùi của Sở Nhuế, ra đây đi!" Vừa nói xong, Bàng Kỷ liền nhô đầu ra khỏi bụi hoa.
Sở Nhuế tỉnh rồi?
Bàng Kỷ bò lên trên cửa sổ, từ nơi này có thể trực tiếp đi vào phòng Sở Nhuế.
Nó ngồi trên cửa sổ, nhìn vào trong, Sở Nhuế mặc quần áo ngủ, đang gọi điện thoại, nó không nghe hiểu gì.
Vật quái có thể có cảm giác và cảm xúc, nó lại là tinh quái, đương nhiên không hiểu được cảm xúc của Sở Nhuế.
Khoa Đế cảm giác được, cô bé đứng ở dưới cửa sổ vẫy tay với Bàng Kỷ, ý bảo nó xuống dưới trước, không nên quấy rầy Sở Nhuế, trên người Sở Nhuế có sự sợ hãi và nôn nóng, chắc là gặp chuyện gì rồi.
"Là con, thưa viện trưởng, con là Sở Nhuế, ông còn nhớ con không?"
Bên kia reo lên tiếng vui mừng của một ông lão lớn tuổi.
"Viện trưởng, ông còn nhớ một cậu bé tên Hoa Lạc Thâm không ạ? Cậu bé thường chơi với con ngày trước."
Ông lão trong điện thoại nói mơ hồ không rõ, bản thân ông cũng không nhớ được, muốn tìm người thì phải đến tra cứu danh sách.
"Vậy chiều ông có rảnh không ạ? Con sẽ đến kiểm tra danh sách, thuận tiện về thăm ông."
Được sự cho phép của đối phương, Sở Nhuế cúp máy, sau đó anh không dám lãng phí phút giây nào, mở máy tính lên, tra cứu trong hệ thống của cảnh sát thành phố S, tìm kiếm những tin tức liên quan đến Hoa Lạc Thâm, dựa vào ký ức mà tìm được đường link đến công ty giải trí của cậu nhưng không tìm thấy cái tên Hoa Lạc Thâm trong danh sách hợp đồng đã ký kết.
Ngồi ngây người suốt ba giây, Sở Nhuế lại tìm kiếm thêm tin tức, qua một lúc lâu, anh tựa lưng lên ghế, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Không hề có...!Không có một thông tin nào của Hoa Lạc Thâm.
Vì sao?
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi môi bất giác run rẩy.
Sở Nhuế lại thao tác máy tính, hack vào địa chỉ truy cập để