Cảnh xuân tươi đẹp, trong nước đầy cá béo.
Chắc là ao cá nhà ai ở thượng nguồn bị nước cuốn, Lạc Anh mang giỏ xuống, xúc lên được hai con cá chép to, béo béo mập mập, làm nàng vui vẻ không chịu nổi, liên tiếp mấy lần, thình lình đã xúc được năm, sáu con.
Lạc Anh càng xúc lại càng hăng hái, cuối cùng được đủ mười con.
Không biết là số cá còn lại đã học khôn ra rồi hay là bơi xuống phía dưới, xúc tiếp thế nào cũng không được nữa.
Nhưng làm sao để mang số cá này về cũng làm cho người ta gặp khó khăn.
Nếu đặt ở đây, mang về từng con một, chỉ sợ trong chốc lát sẽ bị người ta phát hiện, chẳng còn gì nữa.
Cứ cho là người ta không lấy, bên kia sông là núi rừng, nói không chừng còn có thú gì, chim gì.
Nếu bọn nó tha đi mất thật thì nàng chẳng đuổi theo nổi.
Người sống không thể nhịn tiểu đến chết được, suy đi nghĩ lại, thế mà nàng thật sự nghĩ ra một cách.
Vài cây liễu bên bờ sông Tây Liễu đã trải qua mấy ngày được nước mưa cọ rửa, được phơi nắng.
Những cành cây dành dụm, chắt bóp cả một mùa đông đang ra sức trổ bông, không ít cành đã rủ xuống.
Nàng bẻ mấy cành cây, đan ngang mấy cái, dọc mấy cái xuyên qua khe hở xung quanh cái giỏ.
Phần còn lại thì bện thành vòng cho cái giỏ cao lên, sau cùng, lưu lại mấy cành dài vắt thành dây buộc, cái giỏ đã biến thành một cái thùng nhỏ có tay cầm rồi.
Dù nói làm cái giỏ bị tổn hại ít nhiều, nhưng nếu so sánh với cá thì không lo lắng nhiều như vậy.
Làm việc này mất một chút thời gian, chờ đến khi nàng thở hồng hộc về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, Châu thị đã tha thiết mong chờ, tiến đến:
“Cá, cá!”
Lạc Anh khom lưng, lấy một cái chậu sắt to ở trong bếp ra, thả từng con cá vào trong.
Lại chọn lấy hai con béo nhất, xoay người, đi về hướng nhà thím Liễu.
Sau khi đến nhà thím Liễu, Lạc Anh quen cửa quen nẻo tìm một cái chậu để thả cá, lại đổ vào ít nước.
Nhìn thấy cá đang khoan khoái bơi qua bơi lại trong nước, nàng vui vẻ cực kỳ.
“Con bé này, đồ ăn của của nhà cháu cũng không nhiều, còn luôn tiếp tế cho thím.”
Thím Liễu nhặt ít trứng gà và đồ khô, bắt nàng nhận lấy: “Đây là đồ năm ngoái, thím phơi trộm trên nóc nhà, không bị ai phát hiện.
Con gà mái kia cũng không chịu thua kém, hai hôm nay đẻ trứng không thiếu.
Cháu đi về bồi bổ cho tốt, nếu không về sau mà quỳ thủy đến, cháu sẽ khó chịu lắm.”
Lạc Anh cười hi hi, như là nhớ đến điều gì đó: “Thím Liễu, quần áo cũ của anh Xuyên tử có còn không ạ?”
“Có, còn hai bộ đấy, lúc đi quá vội vàng, tay áo còn chưa kịp làm xong, để thím đi lấy cho cháu.”
Thím Liễu đi ra, tay cầm một gói đồ đưa cho nàng.
Trong lòng tò mò vô cùng: “Anh tử, cháu muốn đưa cho ai mặc thế?”
“Cho người đàn ông của cháu ạ.”
Lạc Anh lau tay ở vạt áo cho khô, nhận lấy gói đồ, mặt mày hớn hở, nghĩ: Rốt cuộc thì Ninh Mặc không cần trần truồng rồi.
“Đàn ông?”
Thím Liễu hoảng sợ: “Con bé này, lời gì cũng dám nói loạn cả lên, lúc nào thì cháu có người đàn ông của mình hả?”
“Chính là mấy hôm trước ạ.
Một người qua đường.”
Lập tức, trái tim của thím Liễu nhảy vọt lên, nắm chặt lấy cổ tay của nàng, ánh mắt đầy lo lắng: “Bé ơi, có phải cháu bị người ta lừa rồi không.
Cái nơi hoang vu hẻo lánh này của chúng ta, nhà nhà hộ hộ có bao nhiêu chuột cũng có thể đếm ra được.
Người qua đường ở đâu chạy đến đây, còn chẳng nói tiếng nào đã cưới cháu rồi.”
“Thím yên tâm đi ạ.
Chàng là người tốt, đối xử với cháu cũng tốt, chỉ là nhà nghèo, ra ngoài kiếm cơm ăn.
Đây không phải là rất trùng hợp sao ạ, chàng gặp được cháu, bị lũ lụt làm hỏng hết quần áo, hỏng đến nỗi chẳng ra cái dạng gì.
Chỉ có thể đến mượn hai bộ của anh Xuyên tử để mặc tạm trước đã, sau này cháu kiếm được tiền, sẽ mua cho anh Xuyên tử đồ mới ạ.”
Thấy trong mắt Lạc Anh tràn đầy hạnh phúc, thím Liễu cũng ngại không nói thêm gì.
Chỉ có thể nhìn theo Lạc Anh ôm quần áo, bước nhanh rời đi, trong lòng lại rất thương tiếc, lẩm bẩm tự nói:
“Xuyên tử, con nói xem đây là cái thế đạo gì vậy.
Vốn là con dâu mà mẹ ngắm cho con, nhưng mà bây giờ, không có con dâu nữa rồi, con cũng không trở về, bảo mẹ sống tiếp ra sao đây!”
Buồn vui trên thế gian không hề giống nhau, ví như bên này, nước mắt của thím Liễu rơi xuống y hệt hạt châu bị đứt dây.
Mà ở bên kia, Lạc Anh vui vui vẻ vẻ ngắm Ninh Mặc mặc quần áo mới, nhìn thế nào cũng vừa lòng thế nấy.
Chàng mặc quần áo của Xuyên tử, ống quần hơi ngắn, rõ ràng là chất vải thô mà chàng mặc lên lại đẹp vô cùng.
“Bộ quần áo kia của cậu hỏng rồi, không cách nào mặc tiếp được nữa, tôi cắt cắt may may, chắc sẽ vá được đấy.”
Ninh Mặc chỉ cảm thấy ánh mắt kia nóng bỏng quá mức, sắp đốt ra được một cái lỗ thủng trên người chàng.
Đến cả gian phòng cũng thấy là bắt đầu nhỏ hẹp hẳn, nếu không thì sao lại thấy nóng một cách khó hiểu thế?
“Tôi phát hiện ra cậu còn là một phúc tinh thật cơ đấy.”
Nói làm là làm, Lạc Anh nhặt bộ quần áo bị quăng trong góc, cho vào bồn, thêm xà bông, dùng sức đánh lên, làm như không nhìn thấy máu loãng đang phai dần ra nước.
Phúc tinh?
Ninh Mặc nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, tay áo được xắn lên cao, lộ ra cánh tay săn chắc màu lúa mì.
Vừa nhớ tới chính là đôi tay này lột sạch mình tối qua, chàng lại thấy khuôn mặt nóng lên.
“Cậu xem, lần trước cậu đến, tôi bắt được một con mèo rừng.
Lần này cậu trở lại, không nói tới trời trong, còn bắt được nhiều cá to thế.
Đây không phải phúc tinh thì là gì nữa?”
Lạc Anh giương khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp sắp cong thành vầng trăng khuyết rồi.
Ninh Mặc hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt nhiệt tình quá đỗi kia, hạ giọng, nói:
“Ơn cứu mạng, không gì có thể báo đáp.”
“Ơ.” Lạc Anh xua tay không thèm để ý: “Chúng ta không phải là vợ chồng à, nên làm thôi mà.”
Nàng giặt quần áo, vui vẻ từ trong lòng ra ngoài mặt, còn ngâm nga một làn điệu nhỏ chẳng ra một khúc ca nào cả, mà nghe lại có hơi quen thuộc.
Rất nhanh, quần áo đã được giặt sạch, phơi lên, tranh thủ trời đang đẹp, Lạc Anh dứt khoát mang toàn bộ chăn đệm ra phơi nắng, phơi khô hết ẩm ướt mấy hôm trước đi.
Dọn dẹp gian phòng xong, nàng nên xử lý mấy con cá rồi.
Lạc Anh đã nghĩ xong nên làm thế nào.
Bây giờ, trời còn chưa nóng lên, nhân cơ hội có hai ngày nắng, làm cá thật sạch sẽ, ướp muối, phơi nắng mấy ngày thành cá khô.
Nếu như vậy, khi muốn ăn thì lúc nào cũng có thể bỏ ra ăn được, không sợ bị hỏng.
Đợi đến khi phơi khô xong hết, thuận tiện đưa biếu nhà ông cậu hai con.
Mấy năm nay, cậu giúp đỡ không ít, nàng cũng không thể không có lương tâm.
Hôm nay có thể ăn một bữa cá tươi trước.
Vớt một con cá còn sống, đang quẫy loạn lên, lấy chuôi dao đập một phát thật mạnh lên đầu nó, trong nháy mắt, nó liền nằm đơ bất động.
Lạc Anh nhanh tay, lấy dao mổ bụng cá, móc hết mấy thứ ở trong ra, đặt vào nước sạch ở bên cạnh.
Sau khi rửa cá thật sạch sẽ, bắt đầu chặt thành từng khúc.
Nhóm lửa, chao dầu, cho đồ ăn vào, thêm nước, om cá.
Từng tiếng vang (của công đoạn nấu ăn) mê người chui thẳng vào dạ dày, từ sáng sớm đến bây giờ, nàng còn chưa ăn cái gì đâu.
Lúc này cũng không nhịn được, bẻ một miếng bánh