Nhà ông cậu ở thôn Lam Ngọc, cách thôn Tây Liễu không xa.
Nghe nói hơn trăm năm trước, trên núi nơi này có mỏ quặng, sản xuất ra một loại đá màu lam, chất đá trong suốt, được quý tộc ưa thích.
Vì vậy, rất đông thợ mỏ mang theo gia đình từ xa ngàn dặm đến nơi này sinh sống, ngọn núi hoang dần biến thành nơi phúc địa náo nhiệt.
Nhưng mà đây là chuyện rất lâu rồi, từ ba mươi năm trước, khi khoáng thạch bị khai thác cạn kiệt, càng ngày càng ít người.
Đến nay, chỉ còn lại không tới trăm hộ, cũng gắng gượng sống được tốt hơn thôn Tây Liễu tí tẹo mà thôi.
Đừng tưởng chỉ hơn mười dặm đường, lại khác biệt một trời một vực so với thôn Tây Liễu.
Không có dòng nước vờn quanh, không có núi non xanh biếc.
Núi quặng trọc lóc hoang vắng.
Mặt đất của thôn làng bên cạnh núi quặng không bằng phẳng, có các loại đá lởm chởm với hình dạng khác nhau.
Lúc đi đường phải hết sức chú ý, nếu không thì rất dễ trượt chân ngã bị thương.
Lạc Anh thường xuyên đến đây, đối với mặt đường đã là quen việc dễ làm, nàng hơi lo lắng cho Ninh Mặc.
Suốt dọc đường, miệng nàng không ngừng chỉ huy, giống như một cái kèn đồng nhỏ.
Mới bước vào nơi hơi bằng phẳng hơn một chút, đã nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ngồi xổm dưới đất nhặt đá.
Lạc Anh hô thành tiếng: “Nhị Ngưu, mau đến đây.”
Một đứa bé trai mặc quần đầy miếng vá đứng lên, chậm rì rì đi đến, quệt nước mũi đang chảy dài đến miệng, hô lên không rõ: “Chị Anh tử, em muốn ăn kẹo.”
“Em đi đi, chị có phải người bán hàng rong đâu, làm gì có chuyện lần nào cũng có thể cho em kẹo được chứ.
Nhanh về nói cho mẹ em là chị mang đồ ăn ngon đến rồi, bảo mẹ đốt lò đun nước sôi, lát nữa chúng ta ăn thịt.”
Vừa nghe thấy có thịt, ngay lập tức, Nhị Ngưu không cần kẹo nữa, lấy mu bàn tay lau nước mũi, xoay người chạy đi.
“Thằng nhóc thối.”
Lạc Anh cười, giới thiệu với Ninh Mặc: “Đây là con thứ ba của ông cậu, con thứ hai gọi là Đại Nữu, năm nay mười tuổi, rất lanh lợi, hiểu chuyện.”
Im lặng suốt một đường, lúc này lại vừa vặn có cớ lên tiếng.
Ninh Mặc thuận miệng hỏi: “Thế con cả thì sao?”
“Không còn nữa rồi.”
Giọng điệu của Lạc Anh vẫn như ban nãy, chỉ là, trên mặt không còn nụ cười: “Vừa mới được mười hai thì bị bên trưng binh cưỡng chế ép kéo người đi.
Đứa trẻ chưa lớn có hiểu đánh trận là thế nào đâu, lại bị đưa thẳng đến tiền tuyến, một mũi tên đâm xuyên qua ngực, mất rồi.”
Ninh Mặc dừng bước chân.
“Theo quốc luật, trai mười bốn mới được gọi nhập ngũ, mà phải là tự nguyện, không thể cưỡng ép.”
“Có phải là luật lệ quốc gia không thì không biết, nhưng năm kia cứ như là phát điên vậy, nói kinh thành sắp bị phá, phàm là nam đinh từ mười tuổi trở lên đều bị kéo đi hết.
Nghe nói là Diễn Vương cực lực chủ chiến, bảo vệ Ngọc quan không trở về.
Triều đình chẳng có cách nào, đành trưng thêm binh, chết một đám lại một đám, đương nhiên là tuổi tác càng ngày càng thấp xuống rồi.”
Lạc Anh không chú ý đến vẻ mặt càng lúc càng xấu của Ninh Mặc, cười tự giễu: “May mà tôi không phải con trai, nếu không thì đã chết trong chiến trường nào đó từ lâu rồi.”
Thần sắc Ninh Mặc phức tạp, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy nàng ngạc nhiên, vẫy tay về phía trước: “Đại Nữu.”
Ninh Mặc nhìn theo bóng dáng của nàng, thấy nàng bước nhanh về một cái viện trước mắt, ôm cô nương gầy trơ xương ở trong viện, đang nói gì đó rất thân thiết.
Lại nhớ đến lời Lạc Anh nói vừa xong, trong lòng như có một tảng đá cực lớn đang đè ép làm cho chàng không thở nổi.
Cho đến tận khi Lạc Anh vẫy tay với chàng, chàng mới gắng gượng tiến lên phía trước, đi vào trong viện.
“Mau gọi anh rể đi.”
Sau khi cô bé trong vòng tay của Lạc Anh rụt rè gọi một tiếng anh rể, nàng rất vui mừng: “Đây là Đại Nữu, em họ của tôi.”
Theo bản năng, Ninh Mặc nhấc tay muốn tặng quà gì đó, sờ đến tay áo trống không thì mới phát hiện tình cảnh của bản thân bây giờ là cái dạng gì, không khỏi cười ngượng ngập, gật đầu xem như là đã chào hỏi.
Chị em Lạc Anh không hề chú ý đến động tác của hắn, mà ngược lại, nhận lấy cái giỏ, lên tiếng:
“Cậu, mợ, cháu đến rồi ạ.”
Lời vừa mới dứt, một phụ nữ dáng người to béo đi từ trong phòng ra, vẻ mặt tràn ngập không vui: “Sao nào, ít nhất trước đây đến nhà cũng biết đến sau lưng ta, bây giờ thì trắng trợn, chẳng kiêng nể gì (1) rồi nữa hả? Là xưa nay không thèm để ta vào mắt, hay là cảm thấy nhà chúng ta chính là địa chủ giàu có, lương thực phong phú?”
“Thịt, thịt.”
Nhị Ngưu quệt nước mũi, nhảy về phía trước, túm góc áo của bà mợ họ Mạnh, bàn tay bẩn ơi là bẩn in dấu lên luôn trên áo: “Muốn ăn thịt ạ.”
“Đi ra chỗ khác đi, ta còn muốn ăn gan rồng mật phượng đây này.” Mạnh thị vỗ một cái trên mặt Nhị Ngưu, nói cạnh nói khóe: “Lão tử nhà con có bản lĩnh, vụng trộm lấy lương thực tiếp tế cho người ta.
Đừng nói đến thịt, ta thấy qua mấy hôm nữa, đến rắm thì con cũng chẳng có mà ăn đâu.”
Lời thô bỉ của bà ta làm Ninh Mặc cảm thấy hơi khó chịu, Lạc Anh lại chẳng thấy sao cả, mà nàng còn cười hì hì, tiến lên trước:
“Mợ, cháu biết là Ngài khẩu xà tâm Phật (2), nếu không có Ngài âm thầm đồng ý, có cho cậu mượn thêm hai lá gan nữa thì ông cũng không dám đưa cho cháu đồ ăn đâu ạ.
Lần này không phải mượn đồ, lúc trước hai bọn cháu vào núi săn được một con dê, bèn cấp tốc chặt cái đùi béo nhất biếu Ngài đây.
Còn có chút cá khô cho Đại Nữu và Nhị Ngưu bồi bổ thân thể ạ.”
Mạnh thị nghi ngờ cúi đầu nhìn, ồ đúng vậy, trong giỏ trúc có một cái đùi dê mập mạp, từng thớ thịt đỏ sậm, vừa nhìn thôi đã làm cho người ta không nhịn được chảy nước miếng.
Bên cạnh còn mấy con cá đã được phơi khô, có thể ngửi thấy mùi vị rồi.
Lạc Anh đã bắc sẵn bậc thang cho, đương nhiên là Mạnh thị muốn theo xuống.
Vả lại nàng cũng mang đến đồ ăn quý giá như thế, lúc này Mạnh thị đổi giọng gọi nàng là bà nội cũng được.
“Nghe con bé này nói này, không mang theo đồ thì mợ còn có thể không cho cháu vào nhà hay sao? Mợ là đang buồn bực cái chân tật của ông cậu cháu lại phát tác rồi, việc lớn việc nhỏ đều đến tay mợ, cuộc sống vất vả lắm.
Anh tử hiểu được nỗi khổ tâm của cậu mợ là tốt rồi.”
Sắc mặt thay đổi nhanh chóng làm người ta trố mắt nghẹn họng.
Dường như Lạc Anh đã liệu hết mọi việc từ lâu rồi, xắn tay áo, cầm cái rìu nhỏ ở bên cạnh lên: “Mợ vào bếp đi ạ, mấy việc ngoài này cứ giao cho bọn cháu là được.”
Giờ Mạnh thị mới phát hiện ra một vị thiếu niên tuấn tú đang đứng ở bên cạnh, không khỏi ngập ngừng: “Anh tử, cậu ta là?”
“Là chồng cháu ạ.”
“Gì cơ?”
Một câu nói của Lạc Anh dẫn theo vài tiếng hô ngạc nhiên với giọng điệu cao thấp khác nhau.
Ninh Mặc suýt bị nước miếng của bản thân làm cho chết sặc.
Cô bé này, mỗi lời nói ra đều làm người ta kinh ngạc.
Mạnh thị trợn tròn mắt nhìn Ninh Mặc chằm chằm, cứ như là đã bị kinh hãi vì tin tức này.
Mà tiếng hô to nhất là của ông cậu Lý Đại Trụ, quần xắn đến đùi, hai chân đầy bùn, đang khập khà khập khiễng từ ngoài hàng rào đi vào.
“Cậu.”
Lạc Anh đứng thẳng dậy, gọi một tiếng ngọt ngào, rồi cho Ninh Mặc một ánh mắt.
Dưới sự bức cung của ánh mắt mạnh mẽ ấy, Ninh Mặc cũng ậm ờ gọi một tiếng cậu.
Lý Đại Trụ không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Ninh Mặc, hận không thể nhìn thấu người này.
Một lúc lâu sau mới