Trời vừa tờ mờ sáng, Lạc Anh đã nhanh nhẹn bò dậy.
Tối qua nàng lăn đi lộn lại ở trên giường y hệt bánh nướng áp chảo.
Trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt đau thương của Ninh Mặc, cảm thấy như ánh mắt ấy có một chiếc móc câu nhỏ, câu luôn lòng nàng vào bên trong.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết.”
Nàng ra sức tự đập vào đầu mình, không kịp hối hận: “Sao lại xúc động nhất thời thế chứ, đưa trâm ra rồi thì sao nó trở lại được nữa? Đó là trâm vàng cơ đấy!”
Lửa trong lòng bếp như đang cười nhạo nàng, nhảy nhót càn rỡ, nàng tức giận, hung hăng đẩy thêm củi vào, tiện tay dùng kìm sắt nhét thêm mấy củ khoai lang.
Sau đó hai tay ôm đầu gối, ngồi ngơ ngẩn.
Nàng ghét nhất là con trai khóc, vừa ngu, vừa ngốc, vừa đần, chỉ kém có nước dán luôn ba chữ không tiền đồ lên trán.
Nhưng khi chàng khóc, sao lại làm cho người ta đau lòng đến thế, thương xót đến thế, làm cho người ta muốn ôm ấp chàng, an ủi chàng mà thôi.
Nhớ lại dáng vẻ chàng cõng mình hôm qua, Lạc Anh lại không nhịn được vùi mặt vào đầu gối, cười thầm.
Ngọn lửa bao vây lấy đồ ăn, ra sức thiêu đốt, chỉ chốc lát sau, cháo trong nồi bắt đầu nổi lên đầy bọt khí, mùi hương ngọt ngào của khoai lang cũng bay ra từ trong lòng bếp.
Lạc Anh dọn mâm, nghĩ ngợi, lấy một miếng thịt dê đã nướng chín treo ở trên tường xuống, cắt vài miếng nhỏ thật cẩn thận, cho vào trong cái bát sứ màu đỏ, vui vui vẻ vẻ đặt vào chỗ ngồi của Ninh Mặc rồi mới đi gọi chàng.
Hai má nàng hơi nóng, nhất định là ban nãy quá gần lửa nên bị thiêu rồi.
Lạc Anh đưa tay vỗ má, lại hắng giọng, sau đó mới mở miệng:
“Ăn sáng thôi, mau dậy đi.”
Phòng phía Đông yên tĩnh.
Nàng tưởng chàng chưa nghe thấy, lại gọi một tiếng, thấy không có ai trả lời, trong lòng mừng thầm:
“Nếu cậu còn không dậy thì tôi sẽ tiến vào đấy, lát nữa đừng có nói tôi không hiểu lễ nghĩa nhé.”
Lời nói vừa dứt, nàng không đợi được đẩy cửa phòng.
Cho đến khi thấy rõ ràng trong phòng, trái tim tràn ngập vui vẻ lập tức thành lạnh ngắt.
Nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn cả phòng trong, gian ngoài một lượt, trừ Châu thị đã ngồi xuống, bắt đầu ăn chậm rì rì, căn bản là chẳng thấy bóng dáng của Ninh Mặc đâu.
Nàng gấp gáp: “Thấy Ninh Mặc không?”
Châu thị đang gắp miếng thịt cuối cùng lên, cho vào miệng nhai, thịt nướng hơi quá lửa, mụ nhai rất tốn sức.
Ậm ờ không rõ: “Nếu không ở trong phòng thì chắc là lên núi rồi, gần đây không phải nó vẫn lên núi một mình à.
Có lẽ hôm nay cũng có thể vác con vật hoang nào đó về đấy, ăn mãi thịt dê núi này cũng không chịu nổi nữa rồi.”
Trừ ăn uống ra, xưa nay Châu thị chẳng quan tâm đến cái khác.
Lạc Anh tức tối nói: “Hỏi cũng như không, tôi ra ngoài tìm thử.”
Mới chạy ra không bao lâu lại quay trở về, dặn Châu thị: “Nếu đúng là chàng từ trên núi về, thế nào bà cũng phải giữ chàng lại đấy.”
Nói xong, nàng chạy đi như một cơn gió.
Để lại Châu thị đang lắc đầu, mồm miệng rất rõ ràng: “Nếu nó đi thật, về sau ta cũng chẳng còn thịt ăn nữa.”
Lạc Anh chạy rất nhanh.
Nàng không hề chạy lên núi, trực giác cho nàng biết Ninh Mặc không có ở đó.
Bởi vì cái hà bao nửa cũ nửa mới mà nàng tặng cho chàng đang lặng lẽ nằm ở trên đệm.
Nàng trả lại trâm vàng, nên chàng cũng trả lại hà bao cho có đi có lại phải không?
Lạc Anh cứ chạy thẳng theo đường đất, nhưng thôn Tây Liễu vốn cách trấn trên khá xa, cộng thêm mấy ngày nước mưa dội, tảng đá lẫn bùn đất trên núi lăn xuống, ngăn chặn đường đi vốn chật hẹp.
Nàng vội dùng cả chân lẫn tay trèo qua, lại không cẩn thận hụt chân, ngã lăn xuống.
Lạc Anh kêu oa một cái, lập tức khóc ra tiếng.
Thằng nhóc thối tha, thằng nhóc xấu xa!
Cứ bỏ đi như thế, đến một câu nói cũng chẳng có mà đã đi rồi.
Rõ ràng mấy hôm trước họ sống chung tốt như vậy, hôm qua chàng còn cõng nàng, còn sờ soạng, còn khóc trước mặt nàng nữa.
Sao mới ngủ có một giấc mà tất cả đã thay đổi hết rồi.
Tiếng khóc của Lạc Anh rất lớn, vô cùng may mắn là trên đường không có ai.
Sau khi nàng khóc đã đời, xoa đôi mắt sưng vù, bám vào tảng đá, chậm rì rì đứng dậy.
Phủi bùn đất trên người đi, tủi thân trong lòng nàng cũng bớt được một chút, khập khà khập khiễng về nhà.
Đợi lúc về đến nhà, nàng cũng chẳng trả lời câu hỏi thăm của Châu thị, Lạc Anh vào luôn phòng của Ninh Mặc, cầm cái hà bao ấy lên.
Bây giờ nàng mới thấy rõ, bên cạnh hà bao còn đặt một viên ngọc khấu xinh xắn (viên ngọc có lỗ ở giữa).
Ngọc màu xanh cành trúc, Lạc Anh nhặt nó lên, cầm bên cạnh cái hà bao nửa cũ nửa mới.
Màu hồng và màu xanh, một rẻ rúm, một đắt đỏ, nhưng xứng đôi một cách thần kỳ.
Nàng lại cười lên, nhưng mà lúc này đây, nước mắt vẫn còn rất thua kém chảy đến bên miệng.
Nàng hung hăng lau nước mắt, lại hung hăng nói với ngọc khấu:
“Lừa trâm vàng đi mất, lại cho một cái gì thế này, cũng không biết là đáng giá hay không, ta thiệt thòi lớn rồi.”
Mắt vẫn còn hơi sưng rành rành, lại nhịn không được phì cười lên, nắm chặt ngọc khấu: “Ninh Mặc, hy vọng cậu sẽ sớm ngày hoàn thành tâm nguyện.
Tôi cũng sẽ cố gắng!”
Nhưng vừa nghĩ đến sẽ không gặp lại chàng nữa, trong lòng thật buồn.
Liên tục mấy ngày sau, Lạc Anh đều uể oải.
Châu thị biết là bởi vì Ninh Mặc đi rồi.
Nhưng mà, ai không biết cái con bé này chính là một quả pháo có thể nổ ngay lập tức, mụ cũng không dám chọc vào, mụ còn muốn yên ổn ăn ngon thêm mấy ngày đấy.
Ăn cơm xong, Chậu thị ngồi ở dưới mái hiên xỉa răng.
Dù thịt dê có hơi già, nhưng Ninh Mặc không ở đây, chẳng có ai có thể lên núi săn gì đó hay ho nữa, ăn một miếng là thịt lại ít đi một miếng, cái này thì mụ tính toán được, kể cả nhai rụng hết răng thì cũng là một bữa thịt no.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, chỉ chốc lát sau, Châu thị phát ra tiếng ngáy dài có nhịp điệu, lại ngủ mất rồi.
Mụ chẳng hề phát hiện, Lạc Anh đã thu dọn xong toàn bộ hành lý.
Nàng nhét đầy này nọ vào giỏ trúc, đi sang nhà ông cậu.
Cả nhà ông cậu không hề nghĩ nàng sẽ đến một cách đột ngột, ông cậu và Nhị Ngưu đã ra đồng, bà mợ và Đại Nha ở nhà giặt và hồ quần áo, thình lình nghe được Lạc Anh đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mặt mày vui vẻ.
Từ sau ngày đưa thịt đó, bây giờ bà mợ nhìn cháu gái thế nào cũng thấy cao hứng thế nấy.
Cứ như là nàng treo thịt dê núi đầy người, lúc nào chỗ nào cũng có thể biến ra thịt vậy.
“Anh tử đến rồi à.”
Vóc người Mạnh thị to cao, đứng lên cũng không thể đứng thẳng tắp, nếu không sẽ đụng đầu vào khung cửa thấp phía trên.
“Ai da, đứa bé nhà cháu này, đến thì đến, lại mang này nọ làm gì nữa.
Cháu rể đâu, sao không cùng đến đây thế?”
Vẻ mặt Lạc Anh không đổi, trong lòng cũng không hoảng hốt, bịa một lời nói dối: “Mợ, trấn bên cạnh có một hộ lớn tìm người làm công, tiền công cũng cao, hai bọn cháu định nhận làm.
Chàng đi trước, dàn xếp mọi thứ.
Còn cháu thì đi chào hỏi mọi người ạ.”
Mạnh thị không nghi ngờ gì khác, cười hớ hớ nhận lấy đồ đưa cho Đại Nha, kéo tay Lạc Anh: “Đi đi, sớm nên đi kiếm sống rồi.
Nếu không phải vì thân thể của cậu cháu thì mợ cũng đi từ lâu rồi.
Năm nay cứ ôm khư khư lấy miếng đất lúc nào cũng có thể vào tay nhà cái (Châu thị đánh bạc), cuộc sống càng ngày càng kém đi.
Còn thuế má nặng như thế, đúng là khổ đến chết mất.”
Lại nói: “Hai đứa là vợ chồng son, nếu về sau cuộc sống tốt hơn, nhớ cho người báo tin, để cho em gái cháu cũng được ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
Lạc Anh gật đầu xem như là đồng ý, sợ Mạnh thị hỏi nhiều hơn nữa, bèn vội gọi Đại Nha đến: “Em đến đây,