Lạc Anh ốm rồi.
Từ nhỏ đến lớn, thân thể của nàng vẫn luôn khỏe mạnh như trâu.
Không ngờ chỉ một trận mưa thế mà lại làm cho nàng ốm ngay lập tức.
Người nàng run rẩy từng trận, trên đầu thì như bị vòng thép trói chặt, đau đến nỗi nàng không dám nhúc nhích.
Lại còn cổ họng ngứa ngáy không ngừng, ho một cái mà cảm giác như não sắp văng ra rồi.
Thấy nàng ôm chăn liên tục hừ hừ, Phương Cẩn sốt ruột hỏng cả người, thúc giục cung tỳ ở một bên:
“Nấu thuốc thôi mà sao lại lâu thế?”
Vừa nghe thấy chữ thuốc, Lạc Anh thấy đắng từ mũi đến tận cổ họng, giãy giụa muốn ngăn cản:
“Tôi không uống thuốc!”
“Được, được, được, không uống thuốc.” Phương Cẩn dỗ nàng, đợi sau khi thuốc được mang lên, cậu ta vốn muốn dùng cách gì đó khiến nàng mở miệng.
Không ngờ Lạc Anh tinh mắt, dứt khoát trùm chăn kín đầu.
Thế này thì ai cũng bó tay rồi.
Thuốc lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại lạnh.
Từng bát thuốc một bị hắt vào gốc cây hải đường ngoài sân viện, bất kể thế nào một ngụm nàng cũng không uống.
Còn dùng lời nói chính nghĩa: “Quê tôi làm gì có ai uống cái này đâu, bị cảm lạnh thì đợi toát mồ hôi cả người, ngủ một giấc dậy là khỏi rồi.
Cậu không cần cứ ở bên cạnh làm phiền tôi, để tôi ngủ một giấc thật ngon, đảm bảo hiệu nghiệm hơn cái gì mà thần đan diệu dược nhiều.”
Phương Cẩn hết cách, lại không yên tâm về nàng.
Đành gọi Trương Đại bạn xin nghỉ với Thái phó, suốt ngày ở trong điện Kiêu Dương, vùi đầu vào học trên cái bàn cách phòng ngủ của Lạc Anh một cái rèm.
Thỉnh thoảng còn muốn đi vào nhìn nàng có sốt hay không, đám cung tỳ thấy ở trong mắt, càng ngày càng bỏ hết sức lực ra hầu hạ Lạc Anh.
Liên tục hai ngày, Thái y phải chịu áp lực cực lớn, cuối cùng cũng nghênh đón một tin tốt.
“Khỏi hẳn rồi?”
Phương Cẩn nhìn khuôn mặt hơi tái xanh kia, không vui chất vấn Thái Y: “Vừa nhìn đã rõ là vẫn còn chưa khỏi hẳn mà.”
Thái y vội nói: “Hoàng thượng, tục ngữ nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Bệnh của cô nương đã có khởi sắc, còn lại phải dựa vào nghỉ ngơi.
Không quá nửa tháng sẽ khôi phục lại như thường.”
Đáng thương lão Thái y đứng ở đó, thân mình sắp cong như con tôm to rồi.
Mồ hôi trên trán chảy theo tóc bên mai xuống cũng không dám giơ tay lên lau.
Lạc Anh lặng lẽ kéo ống tay áo của Phương Cẩn, người sau ngầm hiểu: “Lui ra đi, đừng kê đơn thuốc nữa.
Viết một chút cách làm món ăn bồi bổ đến đây.
Nếu bệnh khỏi rồi, trẫm còn có thưởng.”
Sau khi Thái y tạ ơn, cúi người lui xuống.
“Sao chị không để ta nói lão, một bệnh nhỏ thôi thế mà kéo dài bao lâu còn không trị khỏi, quả thật chính là đồ ăn bám.”
Lạc Anh dựa vào tấm lưng mềm mại của cậu bé, than thở: “Nếu cậu nói quá nghiêm trọng, ông ta lại cho tôi uống thuốc còn đắng hơn thì làm thế nào.
Vả lại, bây giờ tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất thì không bị chóng mặt như thế nữa.”
Phương Cẩn cứng người không dám động đậy, ánh mắt không nhịn được mà liếc ra sau.
Tiếc rằng ngoài dải lụa rủ xuống từ trên giường Bạt Bộ (1) ra, cái gì cũng không nhìn thấy.
Chóp mũi là hương thơm chỉ có ở chỗ nàng, Phương Cẩn ngửi được đây là hương thơm được hun trong màn trướng, mang theo vị hoa quả ngòn ngọt, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
“Nghe được sao?”
Cậu ta bỗng hoàn hồn, chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, đằng trước là cái gì thì một chữ cũng không biết.
“Ừ.”
Cậu ta đáp ứng lung tung, suy nghĩ lại bay về một màn hôm qua.
Bởi vì bị ốm, Lạc Anh lộ ra vẻ suy yếu cực kỳ.
Trước nay nàng luôn ương ngạnh, bá đạo, lập tức mất đi sức sống, ốm đau bệnh tật nằm đấy.
Thật đúng là làm cho người ta thấy hơi đáng thương, lại có chút đáng yêu.
Nàng hừ hừ suy yếu, Phương Cẩn luôn nghi ngờ đám cung tỳ không hầu hạ.
Dứt khoát nhận lấy bát đũa, tự mình bón nước đút cơm.
Người bên ngoài nhìn đến trợn mắt cứng họng, không dám lên tiếng.
Cậu ta làm đến khí thế ngút trời, không biết mệt mỏi.
Cậu ta thích Lạc Anh của thường ngày khí phách vô cùng, làm cậu ta cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Cậu ta cũng thích Lạc Anh yếu đuối không có sức trong hai ngày này, làm người ta cảm thấy nàng đáng thương đến thế, cần người bảo vệ.
Phương Cẩn không nhịn được, cười hai tiếng he he.
Đột nhiên thấy trên lưng nhẹ bỗng, sau đó, bả vai bị đánh một cái thật mạnh.
“Bị thần kinh à!”
Thế này cậu ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc nãy Lạc Anh còn đang nói chuyện với chính mình đó.
Vội giương cao khóe miệng: “Chị nói tiếp đi.”
“Nói cái quỷ gì.”
Lạc Anh không có ý tốt, chỉ vào gì đó ở phía dưới: “Đây là đồ Thái hoàng thái hậu đưa qua, tôi hỏi cậu làm thế nào giờ, cậu lại còn cười.
Cậu dám ăn thì cậu ăn, tôi còn sợ bên trong có độc đấy.”
Thái hoàng thái hậu?
Giờ Phương Cẩn mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mà trên bàn đã bày một cái bát ngọc tinh xảo đẹp đẽ.
Trương Đại bạn nhắc nhở: “Lúc nãy, Thái hoàng thái hậu phái người đưa đến, nói cô nương vừa khỏi ốm, chắc chắn vẫn còn nhiều đờm.
Mỗi ngày dùng một bát tổ yến đường phèn, rất tốt cho cổ họng và phổi.”
Phương Cẩn nhìn cái bát kia, ánh mắt hơi phức tạp.
Thế mà Lạc Anh vừa nghe đến cái tên này lại rất tò mò, thò đầu ra: “Này, tổ yến là cái gì thế, tổ của chim yến à?”
Đợi sau khi Trương Đại bạn giải thích xong, vẻ mặt nàng ghét bỏ: “Mang đi, mang đi, trong cung nhiều đồ ngon như thế, sao phải đi uống nước miếng? Tôi nói người cung Hi Hòa không hề tốt bụng mà, đồ ăn ngon cũng không đến lượt tôi ăn.”
Phương Cẩn nhấc tay, đột nhiên chỉ vào một cung tỳ phía dưới: “Ngươi, ăn nó đi.”
Cung tỳ sợ hãi, vội quỳ xuống, thấp thỏm lo âu: “Đây là đồ Thái hoàng thái hậu ban cho, nô tỳ không dám.”
“Trẫm lệnh cho ngươi ăn!”
Uy nghiêm Hoàng đế buộc nàng ta phải đứng lên, đưa tay ra cầm cái bát.
Lạc Anh không đành lòng, khẽ nói bên tai cậu ta: “Đổ đi là được, nhỡ ăn chết người thì phải làm thế nào.”
“Yên tâm.”
Phương Cẩn thản nhiên trả lời hai chữ rồi nhìn chằm chằm cung tỳ, mắt thấy nàng ta ăn sạch cả bát tổ yến kia.
Sau khi ăn xong, cung tỳ thấy cậu ta ra hiệu, lo lắng không yên lui xuống.
Người vừa đi, Lạc Anh không nhịn được mà lay cậu ta:
“Cậu điên à! Nếu mà có độc thật, cô ấy liền xong đời.”
“Yên tâm.”
Đây là lần thứ hai cậu ta nói yên tâm trong hôm nay.
Lạc Anh không hiểu: “Không phải cậu nói Thái hậu rất ghét cậu sao? Thái hoàng thái hậu là cô của bà ta, một cái bút không viết được ra hai chữ Lý.
Chúng ta vẫn không nên sơ ý.”
“Đương nhiên ta biết một bút không viết ra được hai chữ Lý.
Nhưng bọn họ không dám làm gì ta đâu, dù sao có ta ở đây, họ vẫn là Thái hoàng thái hậu và Thái hậu dưới một người, trên vạn người.
Nếu ta không còn nữa, chẳng qua họ cũng chỉ là hai bà quả phụ trong giới sĩ tộc mà thôi.”
Lạc anh nghe không hiểu, nhưng rất mẫn cảm bắt được cô đơn và tự giễu trong đáy mắt Phương Cẩn, biết mình lại vô ý động vào vết thương lòng của cậu bé rồi.
Con ngươi đảo quanh, vội nói: “Đúng rồi, chuyện cậu đồng ý với tôi cũng nên thực hiện đi chứ?”
Phương Cần thấy lạ: “Ta từng ngăn cản việc chị muốn làm à?”
“Thế thì tốt.”
Nàng vui vẻ vô cùng, nói: “Lát nữa cho Trương Đại bạn xóa bỏ nô tịch cho Thuận Hỉ.
Từ hôm nay nó sẽ không phải là thái giám nữa.
Lần trước cậu nói thư viện kia, tôi định đưa nó đến đấy đi học.”
Phương Cẩn dở khóc dở cười: “Nó đi học? Trừ khi chị muốn nó đi thi tú tài thật?”
“Sao lại không thể?”
Lạc Anh thề son sắt: “Cha học giỏi, mặc dù đầu óc tôi không quá linh hoạt,