Người nông dân rất thích náo nhiệt, trẻ con đã nhìn thấy con ngựa cao to, áo hoa áo gấm từ xa, chạy đến vây quanh cửa thôn nhìn ngắm.
Cũng có đứa lớn hơn, đã hiểu chút chuyện thì chạy về báo tin cho người nhà nhanh như chớp.
Thế là đến lúc Trinh nương về gần đến thôn, đã có mấy người phụ nữ túm năm tụm ba ở cùng một chỗ, ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ, lại che miệng xì xào bàn tán.
Cái nhìn trần trụi đảo qua từ trên xuống dưới đội người ngựa mấy lần mà không chịu buông tha.
Trinh nương rưng rưng nước mắt nóng hổi, cẩn thận nhìn trong đám người, rất nhanh đã nhận được ra vài người quen.
“Đại Hoa, Thúy Chi, là tôi, Lý Trinh đây!”
Người phụ nữ vừa được gọi tên nghe thấy, lập tức chấn động cả người, không thể tin nổi, đôi mắt trợn tròn đánh giá mặt mày Trinh nương vẫn mang phong thái duyên dáng như những ngày trước đây, vỗ tay một phát:
“Hóa ra là mẹ Anh tử à, sao cô quay về được?”
Mặc dù nhìn thấy đồng hương, bà ấy cũng cảm xúc dạt dào, nhưng nếu so sánh thì lại càng để ý đến con gái mình hơn, vội hỏi: “Lần này trở về sẽ không đi nữa, tôi về nhà thăm Anh tử trước đã, ngày khác sẽ cùng mọi người nói chuyện nhà cửa nhé.”
Vừa nghe được lời này, trên mặt người tên là Thúy Chi hơi khó coi, do dự mãi mới nói:
“Trinh nương à, cái nhà kia của cô, vẫn nên đừng trở về trước đã.”
Trinh nương không hiểu: “Sao thế?”
Dù bà ấy cũng hận bà Châu, nhưng hôm nay bà ấy đã niết bàn trùng sinh rồi, đủ khả năng bảo vệ con gái an toàn.
Thúy Chi ấp a ấp úng, hơi khó xử, bỏ lại một câu: “Cô đi hỏi thím Liễu đi, bà ấy biết đấy.”
Trinh nương rất nghi ngờ, thấy mấy người kia không muốn nói nhiều, đành không dây dưa tiếp nữa.
Đi theo con đường đất trong trí nhớ về nhà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tháng này ở đất bắc, trời đã lạnh lẽo từ lâu rồi.
May mà tối qua Lý Diên Tú sai người đi mua áo khoác về, lúc này mới có thể chống lạnh.
Dù là như thế, tay của Trinh nương cũng không nhịn được run rẩy, cả đi cả dừng một đoạn đường nguyên nửa canh giờ.
Lọt vào tầm mắt đầu tiên là gốc cây cao lớn nghiêng ngả.
[Ngát dịch và đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn]
Trinh nương hít một hơi thật sâu, bước đi nhanh hơn.
Chỉ lát sau đã đến bên ngoài hàng rào trúc.
Bà ấy sáp người vào hàng rào, gọi một tiếng bằng giọng nói run rẩy:
“Anh tử, con ở nhà sao?”
Lời ra khỏi miệng mới phát hiện giọng đã bị khàn từ lâu rồi.
Lý Diên Tú mẫn cảm nhận ra cái viện này hơi không bình thường.
Chàng đã sống tạm ở chỗ này mấy ngày, dù là nông thôn nhưng tay chân Lạc Anh nhanh nhẹn, tâm tư tỉ mỉ, trong nhà được lau dọn sạch sẽ không có một hạt bụi.
Không nói đến cửa hàng rào đã đổ ở trước mắt, chỉ nói riêng cái cối xay trong sân kia, trừ lá khô đã tàn ra, trên đó còn có phân chim màu trắng nữa.
Mảnh ngói trên nóc nhà bị hở, có cỏ mọc dài ngắn không đều.
Trên bức tường màu vàng đất đã nứt nẻ muốn vỡ ra.
Càng miễn bàn đến bụi bặm trong sân, vừa nhìn là biết rất lâu rồi không có người ở.
Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Lý Diên Tú nặng nề, chàng còn nhớ rất rõ ràng Lạc Anh từng nói chỉ có bà Châu mới biết tin tức của mẹ và em trai nàng, nên nàng nhất định phải bám chặt lấy bà Châu để hỏi.
Lẽ nào nàng đã hỏi ra kết quả thật, ra ngoài tìm người rồi?
Rất lâu mà chẳng nhận được câu trả lời, Trinh nương lại gọi một tiếng nữa, bị Lý Diên Tú cắt ngang:
“Phu nhân, xem ra không giống như trong nhà có người.
Cửa cũng không khóa, chúng ta đi thẳng vào trong thôi.”
Sau khi được Trinh nương đồng ý, chàng không nhịn nổi nữa, đẩy cửa nhà, sải bước, tiến thật nhanh vào phòng Lạc Anh.
Mạnh mẽ mở cửa phòng, không một bóng người như trong dự liệu.
Tìm hết một lượt mấy gian phòng, thế mà đến cả đầu giường cũng rơi xuống một lớp đất.
Trong lòng Lý Diên Tú hoảng hốt, thấy vẻ mặt Trinh nương bàng hoàng, đôi mắt ngơ ngác, chàng nhắc nhở: “Vừa nãy ở cửa thôn, người phụ nữ kia nói chúng ta đi hỏi thím Liễu, phu nhân có biết thím Liễu ở đâu không?
Trinh nương mù mịt, quay mặt sang, hồi lâu sau mới như là đã hiểu lời của chàng.
Gật đầu đờ đẫn: “Đúng, đi hỏi thím Liễu.”
Thế nhưng đôi mắt bà lại bắt đầu phiếm hồng, đã bi quan trước rồi.
Một đội người còn chưa kịp ra cửa liền nghe thấy có người phụ nữ gọi vào:
“Là mẹ Anh tử về rồi à?”
Trinh nương vừa nghe, chớp mắt đã có sức, chạy nhanh ra ngoài.
Lý Diên Tú theo sát phía sau, nhìn thấy một phụ nữ thân hình mượt mà đứng ở ngoài sân.
Người phụ nữ vừa thấy Trinh nương thì kích động cầm tay bà, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới mấy lượt, run rẩy: “Là mẹ Lạc Anh, là cô đã về rồi.”
Trinh nương cũng kích động vô cùng: “Thím Liễu, tôi hỏi trước đã, Anh tử đi đâu rồi?”
Nhắc tới việc này, ánh mắt thím Liễu ảm đạm hẳn.
Thấy ánh mắt bà ta buồn thương, chỉ thở dài không lên tiếng, trong lòng Trinh nương hết sức nóng vội, đỡ tay bà ta cầu xin:
“Thím Liễu, rốt cuộc là con bé làm sao rồi? Có phải nó cũng…..”
Thím Liễu quay đầu sang một bên, lén lau nước mắt.
Lúc lâu sau mới nức nở:
“Sau khi cô đi, con bé vẫn luôn ở nhà truy hỏi bà nội tin tức cô và Mộc Đầu.
Nhưng lòng dạ bà mẹ chồng kia của cô đủ độc ác, cố ý kệ Anh tử, không chịu nói ra.
Có lúc suýt nữa thì bán Anh tử làm tiểu thiếp cho lão Lương.”
“Cái gì!”
Trước mắt Trinh nương tối sầm, lập tức bị trời rung đất lở, thân mình mềm nhũn, suýt thì ngã lăn ra đất.
May mà được thím Liễu đỡ lấy.
“Cũng may là Anh tử thông minh, lanh lợi, đuổi lão Lương đi, coi như là bị kinh hoảng mà không nguy hiểm.”
Bà ta nói thật nhẹ nhàng, nhưng con gái mới chỉ là đứa bé mười bốn tuổi, sao có thể đấu lại được bà mẹ chồng ác độc kia của mình.
Trinh nương toát mồ hôi vì con gái, gặng hỏi: “Lúc nãy tôi tìm rất lâu mà cũng không thấy nó, thím Liễu, cô biết tin tức của con bé không?”
Thím Liễu nhìn bà, cứng rắn lên, nói ra hết những điều bà ta biết:
“Nửa năm trước, con bé nói đã gả cho một người bán hàng rong, hai đứa cùng muốn lên trên trấn làm việc.
Một là có thể kiếm thêm chút tiền đồng sống qua ngày, hai là cũng để tìm hiểu tin tức của cô và Mộc Đầu.”
Trinh nương hoảng hốt: “Anh tử gả cho người ta rồi? Đối phương là người nào, cô có từng gặp chưa?”
“Cho nên mới nói tôi không yên tâm mà, người này đều là do miệng con bé miêu tả, cả thôn lại chẳng có ai gặp qua hắn.
Nhưng con bé lại có hôn thư.
Không có cách nào, tôi đành đáp ứng giúp nó chăm sóc mẹ chồng cô.
Ai ngờ nó vừa đi thì cũng chẳng có tin tức gì nữa.”
Lý