Tay cầm miếng bánh ngọt của Lạc Anh dừng lại giữa chừng, nghi ngờ nhìn nàng ta, hỏi: “Sao tôi lại muốn ở trong cung đến già? Sao phải đi tha hương ở đâu? Đang yên đang lành lại đùa thế này làm gì.”
Dứt lời, nàng hung hăng cắn một miếng bánh, lại thấy hương vị chẳng ngọt ngào như lúc nãy, chỉ nghẹn ở ngực khó chịu.
Hai người bèo nước gặp nhau, cả hai lần gặp nàng đều chẳng hiểu ra sao.
May mà con người Tần Trăn tốt bụng, hiền hòa, nàng cũng vui sướng tiếp nhận tình bạn đột nhiên đến này.
Nhưng một câu nói của đối phương lại làm cho nàng phiền muộn lạ thường.
Vẫn cảm thấy lời tiếp theo của Tần Trăn sẽ không dễ nghe, nàng muốn đi, lại vừa nghĩ tới chỉ có thể hồi cung, trong lòng càng bị đè nén hơn nữa.
Thiên hạ to lớn như thế mà đến một nơi để đi nàng cũng không có?
“Lạc Anh.”
Tần Trăn nhẹ nhàng cầm tay nàng, vân vê.
Có lẽ là dựa vào quá gần, dường như có thể nhìn rõ ảnh ngược của chính mình trong mắt nàng.
“Nếu chị nguyện ý tin tưởng tôi, thế thì hãy nghe tôi nói một chút.
Nếu là không muốn, tôi sẽ để anh trai tiễn chị về.”
Lạc Anh đờ đẫn vẩy tay nàng ta ra, đứng dậy.
Giọng nói u buồn của Tần Trăn truyền đến từ sau lưng:
“Từ nhỏ tôi đã ở trong khuê phòng, cũng chẳng có tri kỷ bạn bè.
Tính xem thử, chỉ nói riêng duyên phận của hai ta gặp gỡ quen biết, tôi đã xem chị như bạn tốt rồi.”
Một đoạn thổ lộ tâm ý, không câu nệ chút nào.
Lạc Anh nhìn nàng ta từ trên cao: “Tôi là một con bé ở nông thôn, chẳng có học vấn như cô, nhưng tôi cũng thật lòng thật dạ xem cô như bạn bè.
Nếu không thì cũng tranh thủ chạy đến đây một chuyến này.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo kia, Tần Trăn không nhịn được, cười nói: “Nếu chúng ta đều xem nhau là bạn tốt thì chị có khó khăn gì, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Vừa nghe câu này, Lạc Anh thấy lạ, đặt mông ngồi xuống chỗ cũ, nhìn nàng ta: “Đang êm đẹp mà, tôi có gì khó khăn chứ?”
Tần Trăn chớp mắt, cố ý lòng vòng sang chuyện khác: “Thời niên thiếu, phụ thân tôi từng có một vị hồng nhan, tướng mạo xinh đẹp, tính cách hiền lành, dịu dàng.
Chỉ đáng tiếc lại là sinh ra trong nhà quan nhỏ, thật sự khó chống lại được việc dòng dõi cách quá xa.
Cuối cùng trước đại hôn của cha tôi đã treo cổ tự vẫn.”
“Phụ thân thường xuyên nhớ lại bà ấy, cũng có khoảng cách với mẫu thân.
Nhưng sau khi anh trai và tôi lần lượt được sinh ra, khoảng cách giữa hai người đã dần được kéo lại.
Chắc chỉ đến tết Trung Nguyên (rằm tháng bảy) mới chợt nhớ đến vị cô nương từng vì ông ấy mà mất đi tính mạng.”
Nói đến đây, nàng ta nhìn Lạc Anh một cái, thấy nàng đang nghe chăm chú, căn bản là chẳng phát hiện ra ý khác.
Không thể không thở dài, giọng điệu giác ngộ: “Từ khi tôi biết được chuyện này liền nghĩ ngợi, vì sao trên thế gian này luôn là nữ si tình, lang bạc tình.
Các cô gái luôn cam nguyện chịu chết vì tình, mà các chàng trai lại không dám phản kháng vì yêu.
Cung đình trạch viện, phố phường nông thôn, cứ có thê thiếp đều không thoát khỏi sự tranh giành tình yêu vì một người đàn ông, chịu khổ cả đời.”
Lạc Anh gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Cô nói rất đúng, tôi nghe mà cũng tức, thấy chết quá không đáng giá.
Con la ba chân mới khó tìm chứ đàn ông hai chân thì chỗ nào mà chẳng có.
Hơn nữa, thà sống nhục còn hơn chết vinh, chỉ vì một tên đàn ông mà vứt bỏ hết cha mẹ, anh chị em đã nuôi sống bản thân, đáng giá sao?”
Tuy nói như thế nhưng vì hoàn cảnh nàng sống chưa bao giờ gặp qua việc như vậy, chẳng có cách nào thông cảm, đương nhiên cũng chẳng hiểu nổi nỗi bi ai trong đáy mắt Tần Trăn là từ đâu mà đến.
Tần Trăn nhẹ nhàng đặt tay lên tay nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo giống hệt một khối băng làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
“Lạc Anh, phụ thân tôi chỉ là hậu nhân của nhà tướng mà đã như thế rồi.
Hậu cung của cung đình hung hiểm dị thường, tôi thật sự không đành lòng chị đang tuổi như hoa như ngọc mà lại lãng phí tại cái nơi hoang phế kia.”
“Hả?”
Mãi sau Lạc Anh mới hiểu ra, mở to đôi mắt nhìn nàng ta rồi đột nhiên cười ra tiếng ha ha ha ha.
Nàng cười rất thoải mái, vui vẻ, thậm chí còn có một chút vẻ cuối cùng cũng đã hiểu ra:
“Tôi còn đang không hiểu hôm nay cô bị làm sao, hóa ra là việc này.
Tôi xem Hoàng thượng như em trai, tôi lớn hơn cậu ấy nhiều thế mà, sao có thể thích cậu ấy được.
Hơn nữa, tôi đã gả cho người ta rồi, trừ khi chồng chết lại tái giá.
Bây giờ chàng còn sống yên lành đấy, sao tôi có thể lại gả nữa được.”
“Cái gì?!”
Tin tức này ngạc nhiên quá mức, Tần Trăn rút tay lại ngay lập tức, giọng điệu trước nay chưa từng có: “Chị, chị thành thân rồi?”
“Đúng thế!”
Nàng gật đầu như gà mổ thóc: “Qua năm là tôi đã mười lăm rồi, ở quận Trác chúng tôi có khi đều có con rồi ý chứ, thành thân có gì lạ đâu.
Cũng là mấy người Ưng Thiên thành hôn muộn.
Tôi thấy anh trai cô đã hai mươi rồi chứ hả, còn chưa đón dâu, nếu ở quê chúng tôi thì đã bị người người nghị luận sau lưng đến nát cả xương sống rồi, có khi còn đồn tin vịt đấy.”
Suy nghĩ của Tần Trăn bị nàng kéo theo, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Đồn tin gì cơ?”
Lạc Anh sáp lại gần, cười hề hề rất đểu: “Chính là liên quan đến anh ta…..”
Vừa nâng mắt đã đối diện với khuôn mặt trẻ con của Tần Trăn, lập tức nhớ ra nàng ta còn là một con nhóc mười hai tuổi chưa hiểu sự đời, không khỏi khẽ ho hai tiếng ra vẻ trấn định.
Xua tay, nói: “Cũng không có gì, chính là đám đàn bà nhàn rỗi tán chuyện thôi.”
Vẻ mặt không được tự nhiên kia làm cho lời nói chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
Nhưng mà, đây cũng không phải chuyện quan trọng trước mắt.
“Nếu chị đã thành thân rồi, Hoàng thượng có biết không?”
“Biết chứ.” Lạc Anh nhíu chặt lông mày, đảo mắt, bản thân cũng lơ mơ vô cùng: “Cũng có thể không biết.”
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc: “Hài, tôi thật sự quên mất đã nói với cậu ấy chưa.
Nhưng mà việc tôi thành thân thì người cả thôn chúng tôi đều biết mà.”
Tần Trăn không hiểu: “Thế sao chị lại…?”
Theo nàng ta được biết thì trong triều đại bây giờ, con gái đã thành hôn đều ở sâu trong trạch viện, kể cả là phụ nữ nông thôn hay thành thị đều phải ở nhà làm chút việc.
Thế thì sao Lạc Anh lại theo Hoàng thượng đến tận Ưng Thiên, lẽ nào người nhà nàng không để ý hay sao?
Lạc Anh lại lấy lý do cũ ra để dùng: “À, chồng tôi ra ngoài làm việc, đã đi xa rồi, hiện giờ cũng chẳng về được.”
Đây, đây thật quá xấu hổ rồi.
Vốn nàng ta còn tưởng Lạc Anh sẽ ở lại hậu cung mới có buổi nói chuyện hôm nay.
Vẻ mặt Tần Trăn áy náy: “Tôi cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nếu là có bao nhiêu người tham vinh hoa phú quý muốn đến thì cứ đến bấy nhiêu.
Nhưng chị là người đơn thuần, thấu hiểu mà lại