Lúc vào cung vẫn còn ráng chiều phủ đầy bầu trời, bây giờ khi đi ra từ cung Hi Hòa thì trăng đã treo đầu cành liễu rồi.
Tần Miện cúi đầu ủ rũ, không nói một lời đi ở đằng trước, bờ vai rộng trùng xuống lộ ra cô đơn, uể oải vô cùng, làm cho người ta nhìn thấy cũng không đành lòng.
Lý Diên Tú bước nhanh tiến lên trước, dùng sức vỗ vai hắn, có chút áy náy: “Người anh em, xin lỗi.”
Vốn còn tưởng rằng việc này cũng có mấy phần cơ hội xoay chuyển.
Lại không ngờ bà trẻ ngoan cố như thế, còn lấy giang sơn xã tắc, tôn ti trật tự ra áp chế người ta.
Kể từ lúc đó, nếu lại nói thêm cái gì nữa là bọn họ không hiểu chuyện.
Hiển nhiên là Tần Miện cũng nghĩ thông điểm này, lắc đầu, nói: “Là tôi tưởng rất đơn giản.
Vốn nên thế mà, thiên gia làm gì có cái gọi là tình thân để mà nói đâu.
Phụ tử quân thần, huống chi lại cách một đời.
May mà không liên lụy đến anh, nếu không thì tôi khó mà yên lòng được.”
“Thằng nhóc này, nói vớ vẩn gì thế.”
Lý Diên Tú nhắm chuẩn vào ngực hắn, đập một phát, cố ý trêu hắn: “Giữa chúng ta mà xa lạ như vậy à? Đừng nói là cầu xin vì em gái anh, kể cả về sau mà anh phạm tội tày trời thật thì tôi cũng rút đao tương trợ, quyết không chối từ.”
Tần Miện miễn cưỡng nhếch miệng, còn khó nhìn hơn cả khóc.
Trong lòng có tâm sự, hắn cũng không muốn nhiều lời.
Giữa các chàng trai với nhau luôn có sự ăn ý thầm lặng kì diệu.
Lý Diên Tú vẫn luôn sóng vai với hắn, lặng lẽ bầu bạn.
Trăng sáng sao thưa, sáng trong như màn lụa.
Màn lụa dịu dàng phủ lên mái nhà, chiếu bóng đen che phủ bờ tường và đường đi.
Hai người đang đi song song với nhau mà một sáng một tối, một dương một âm, một sự hài hòa thần kỳ.
Đây là lần đầu tiên Lý Diên Tú cảm nhận được sự to lớn khổng lồ của cung điện.
Tường đỏ ngói biếc, lầu son tháp cao, những bờ tường bao quanh ngăn chặn ánh trăng mênh mông cuồn cuộn, vây lại một khoảng trời.
Ở trong này có món ngon quý lạ ăn mãi không hết, có lăng la tơ lụa mặc mãi không hết, có chu nhan hồng tụ ngắm mãi không hết.
Đêm dài thưởng thức rượu ngon, đàn bà.
Sao có thể ngờ được dân chúng trong cùng vương triều này lại có người thân ly tán, nghèo khó vô cùng.
Chàng cảm thấy lồng ngực như đang bị nhét một đống rơm làm nghẹn lại rất khó chịu, nhưng không dám sờ đến, vừa động mà cứ như là lưỡi dao đang đâm vào phát đau.
Trong lòng chất đầy cảm xúc phức tạp, trong đầu lại không ngừng nhớ lại tất cả những gì thấy được, nghe được trong suốt một năm này, thế nên chẳng để ý có một người đang đi đến.
“Tần Miện! Đã nói là đợi tôi mà kết quả anh lại tự chạy đi trước, cũng quá không có thành ý rồi.
Rượu thịt của lầu Thiên Hương đã đáp ứng mà cũng quên không đưa đến, hừ, nếu không nể mặt Trăn Trăn thì tôi không thể không chửi anh mấy câu!”
Giọng nói quen thuộc như một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống làm chàng hơi tỉnh mộng.
Lý Diên Tú mù mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt mờ đi.
Bất giác đưa tay lên dụi khóe mắt, dáng người xinh đẹp dần trở nên rõ ràng.
So với cô nàng trong trí nhớ thì trắng hơn chút, ăn mặc cũng tinh xảo hơn nhiều.
Thế mà lại làm cho người ta nhớ đến câu nói “Mặc long bào cũng không giống Thái tử.”
Búi tóc song loa kế, mặc váy màu thạch lựu, một đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh, linh hoạt, người ta chỉ nhìn một lần thôi cũng rất khó quên.
Vốn tưởng rất nhiều việc sẽ trôi qua theo thời gian, dần dần bị vùi lấp trong con sông dài của lịch sử.
Ai ngờ đến khi gặp lại lần nữa mới làm cho chàng hiểu bản thân đã sai càng thêm sai rồi.
Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của Tần Miện như một tòa tháp nhỏ, bao phủ nàng hoàn toàn.
“Tránh ra, tâm trạng tôi không tốt.”
Lạc Anh vừa nghe được thì lửa giận trong lòng cháy bùng lên trong nháy mắt, hai tay chống nạnh, bĩu môi, nhìn hắn từ trên xuống dưới:
“Anh không tốt, tôi mới không tốt đây này.
Nghĩ anh đường đường là trai tráng thân cao bảy thước, chắc chắn đã nói là làm, đã làm sẽ ra kết quả.
Nhưng mà anh thì sao, một bữa rượu và thức ăn cũng không nỡ, còn bỏ tôi lại, thật sự là rất quá đáng!”
Ừ, vẫn là dáng vẻ, tư thái thua người không thua trận quen thuộc đó.
Rất biết đánh võ mồm, miệng lưỡi trơn tru của nàng càng lợi hại hơn rồi.
Lần này, có lẽ Tần Miện không phải là đối thủ.
Quả thật, Tần Miện đỏ mặt: “Cô nói lung tung cái gì đấy!”
“Tôi nói đúng rồi chứ gì.”
Lạc Anh liếc trắng mắt, kiễng chân, giơ ngón trỏ lên chỉ vào ngực hắn, nói năng hùng hồn: “Này anh, nếu lần sau không làm được thì đừng có mạnh miệng.
Nếu không phải rượu thịt ở Mai viên cũng không kém nếu so với lầu Thiên Hương thì tôi nhất định phải bắt anh bù lại một bữa cho tôi!”
Lý Diên Tú cười, đột nhiên lại không cười nổi nữa.
Trăn Trăn là ai?
Chuyển góc suy nghĩ khác: Sao nàng lại quen Tần Miện?
Lại nghĩ lại, da đầu tê dại ngay lập tức:
Sao nàng lại đến Ưng Thiên, lại còn xuất hiện trong Hoàng cung nữa?
Ở đây cũng không phải đầu thôn bờ ruộng, lại càng chẳng phải đầu đường xó chợ.
Đây là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, phòng thủ kiên cố nhất Nam Trần, kể cả chim chóc nếu không được cho phép thì cũng chẳng dám ra vào tùy ý.
Hôm nay Lạc Anh chơi rất vui vẻ, vốn là Tần Trăn muốn giữ nàng lại, nhưng nàng bỗng nhớ ra đã mấy ngày rồi mà chẳng có tin gì của Thuận Hỉ cả.
Vẫn nên ngoan ngoãn một chút, nếu không tiểu Phòng tử tức giận lại không cho Thuận Hỉ đi học nữa thì phải làm thế nào đây.
Vẫn nên đi về trước thôi, nghĩ cách hòa giải với tiểu Phòng tử mới tốt.
Dạy dỗ Tần Miện xong, lại nhìn ánh mắt khó lường hệt như vẻ mặt đen xì kia của hắn, Lạc Anh thấy nên rút quân được rồi, cũng không lại động vào điểm giới hạn của hắn nữa.
“Được rồi, nên nói thì tôi cũng nói rồi, tôi đây đi về trước.
Anh cũng đừng có lang thang bên ngoài với mấy tên lông bông lêu lỏng nữa, dành nhiều thời gian với em gái mới là một anh trai tốt.”
Vẻ mặt Tần Miện trầm như nước, đôi mắt lạnh lẽo như băng nghìn năm, nhìn nàng âm u nói: “Thế tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”
Lạc Anh xua tay, rất hào sảng: “Không cần khách sáo, nhận hai đao cho bạn bè cũng không sợ gì.”
Nhận hay không thì hắn không biết, nhưng mà bây giờ đây, hắn thật sự muốn đâm nàng hai đao để cho cái miệng đáng ghét kia phải ngậm lại.
Lạc Anh thấy hắn tức lắm rồi, cười hê hê, định bôi mỡ vào chân chuồn đi trước.
Không ngờ vừa mới xoay người, bỗng nghe có người gọi nàng:
“Lạc Anh.”
Nàng rất cảnh giác, nhanh chóng xoay người nhìn Tần Miện, lui về sau hai bước để phòng bị: “Nói trước đã nhé, chàng trai tốt không đánh con gái.
Huống chi anh là quan to như thế, đánh đập thiếu nữ yếu đuối thì chẳng vẻ vang gì đâu.”
Không ngờ, giọng nói kia lại vang lên một lần nữa:
“Lạc Anh, là tôi.”
Tóc gáy của Lạc Anh dựng đứng ngay lập tức, cấp tốc đến sát bên cạnh Tần Miện, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, giọng điệu run rẩy lại còn giả vờ chẳng hề sợ hãi: “Sát thần ở đây, chư tà tránh xa!”
Tần Miện bị nàng chọc tức đến bật cười, nhất thời đã quên mất cảnh tượng này quái lạ như thế.
Lý Diên Tú cũng chẳng biết làm sao.
Chàng thở dài u ám, chậm rãi đi ra từ bóng đêm.
Ánh trăng sáng trong phủ trên mặt chàng như mộng như ảo,