Đối diện với sự ngây thơ trong sáng của nàng, Lý Diên Tú thật sự không thể nào nổi nóng được.
Chẳng có cách nào, những phụ nữ mà chàng tiếp xúc từ nhỏ, nếu không phải nhiều mưu lắm kế thì lại là chất phác nhạt nhẽo.
Kể cả tính cách hơi sinh động một chút cũng không tránh khỏi khuôn phép quy củ lễ giáo.
Thời gian lâu dần liền mất đi bản tính, dần dần trở thành cùng một bộ dáng.
Cũng chỉ có cô nương sinh ra nơi núi rừng hoang dã như Lạc Anh, lớn lên không vướng mắc bất cứ sự kiềm chế nào.
Cuộc sống khó khăn làm nàng gian xảo hơn chút, nhưng sự dạy bảo của cha mẹ giúp nàng không đánh mất một tấm lòng son.
Dưới hoàn cảnh phức tạp nặng nề mới dưỡng ra được một tính cách độc nhất vô nhị như thế.
Thích là thích thật, nếu ghét, cũng là ghét thật.
Dù như vậy, Lý Diên Tú vẫn không quên dẫn dắt cho nàng nói nhiều thêm chút.
Sau khi biết được là Trương Đại bạn tìm ra Thuận Hỉ, trong lòng chàng đã đoán được lờ mờ rồi.
Nhưng mà lúc này còn muốn giấu nàng.
“Bao lâu cô đi thăm Thuận Hỉ một lần? Lần sau gọi tôi đi cùng nhé.”
Lạc Anh vỗ đầu, hỏng rồi!
“Chỉ mải ôn chuyện với anh, tôi phải khẩn cấp đi về thôi.”
Thấy nàng vội quýnh lên phải đi, Lý Diên Tú ngăn nàng lại: “Đi làm gì, vội thế cơ à?”
Sức lực chàng rất mạnh, nắm cổ tay Lạc Anh rất chặt, chặn lại bước chân của nàng.
“Tôi rất gấp gáp thật, tôi phải quay về.
Đoạn thời gian này tiểu Phòng tử tức giận, nếu không lấy lòng, cậu ấy không cho Thuận Hỉ đi học nữa thì phải làm thế nào đây?”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của nàng như là đã quan tâm thật sự đến cái người không rõ lai lịch kia rồi.
Lý Diên Tú cau mày, cố ý nói: “Đây không phải vừa đẹp à? Dù sao cô không thích học hành, nghĩ chắc em trai kia của cô cũng không thích, đây là vừa khéo đỡ phải bị giày vò.”
“Phi!” Lạc Anh không chịu nổi người nào nói xấu Thuận Hỉ, lập tức nhổ nước bọt: “Nó thông minh hơn tôi nhiều, đầu óc giống cha tôi, rất tốt đấy.
Hơn nữa, tôi không thích học mới bảo nó học cho tốt vào.
Cũng không thể để ngày sau xuống suối vàng gặp cha, hai chị em lại chẳng được đứa nào đi.”
Lý luận quái lạ thế này làm cho Lý Diên Tú nghe mà không biết nên khóc hay nên cười.
Không khỏi trêu nàng: “Cái này thì không đúng rồi, nếu muốn làm rạng rỡ tổ tông thì tự mình phải cố gắng chứ.
Việc gì cũng đặt trên thân người khác sẽ không vững chắc.
Lạc Anh kỳ lạ nhìn chàng: “Nó có phải người ngoài đâu, là em trai tôi mà.
Còn nữa, hôm nay sao anh nói nhiều thế, có phải bị lạnh ngốc luôn rồi không?”
Dứt lời, nâng tay lên sờ trán chàng.
Để sưởi ấm, hai người đã đứng rất gần, Lý Diên Tú vốn còn có thể giữ chút khoảng cách.
Nhưng động tác của Lạc Anh như thế làm quần áo chạm qua, tay áo dày rộng phớt qua gò má của chàng để lại hương thơm chỉ thiếu nữ mới có.
Đừng nói các cụ thường xem hồng tụ thiêm hương là chuyện đẹp nhất, hóa ra không phải chỉ tình cảnh mà là chỉ cần có mỹ nhân bên cạnh, nơi nơi sẽ lưu hương, lưu tình.
“Không nóng mà.”
Lạc Anh thu tay lại vào trong áo khoác như cũ, nhìn ánh mắt thất thần của chàng, bĩu môi: “Xong đời, chắc chắn là ở bên ngoài lâu quá, lạnh đến ngốc luôn rồi.”
Hả!
Lý Diên Tú lơ mơ quay đầu lại, lúc nãy nàng nói gì thế nhỉ?
Chàng đang muốn mở miệng lại nghe thấy một tiếng hắng giọng thật mạnh từ phía sau lưng không xa truyền đến.
Lập tức ngầm hiểu, cúi đầu hỏi thiếu nữ đang dậm chân để sưởi ấm: “Cô muốn hồi cung à? Nếu không muốn, tôi sẽ…..”
“Đương nhiên phải quay về rồi.” Lạc Anh không thèm nghĩ ngợi: “Tôi còn có việc muốn xin tiểu Phòng tử nữa.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia, Lý Diên Tú thấy rất buồn cười, dặn dò: “Dù sao cậu bé cũng là Cửu ngũ chí tôn, cô đừng xem cậu ấy như một đứa trẻ con thật.
Đã từng nghe “Thiên tử giận dữ, triệu người phơi thây” chưa?”
“Biết rồi mà, anh dài dòng thật đấy.”
Trong lòng Lạc Anh bỗng ấm áp, hóa ra là lò sửa tay được nhét về như cũ.
Lại ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt dịu dàng quan tâm của Lý Diên Tú:
“Trong cung phải cẩn thận mọi thứ, mấy ngày này tôi sẽ nghĩ cách đón cô ra ngoài.
Trước lúc đó thì cô không được gây sự, biết chưa?”
Mới nghe thì nàng còn hơi cảm động, đến câu cuối cùng, chút cảm động không dễ có được đã biến mất sạch ngay lập tức.
Lạc Anh không nhịn được mà nhe răng trợn mắt: “Tôi mới không gây sự đâu, không phải người ta nói qua ba ngày là phải nhìn với con mắt khác à, chúng ta đã xa nhau đến bao nhiêu lần ba ngày rồi, anh cũng quá xem thường người ta đấy.”
Lý Diên Tú sững sờ, chợt nở nụ cười.
Chàng được sinh ra với một đôi mắt phượng, bình thường nhìn thấy trong trẻo, lạnh lùng vô cùng.
Nhưng khi thật sự cười lên mới phát hiện quả thật là hút hồn người ta, đến cả ngũ quan trước nay nhạt nhẽo cũng lập tức sinh động hẳn lên.
Khó trách với tính cách thế này mà năm đó cũng trở thành nhân vật được hồng tụ toàn thành vẫy gọi.
“Còn biết dùng thành ngữ, quả thật là phải nhìn bằng con mắt khác, tại hạ thụ giáo.”
Thấy chàng chắp tay làm lễ, Lạc Anh tự hả hê trong lòng.
Lại nghe thấy tiếng ho quen thuộc vang lên, không khỏi buồn bực, chỉ hắn:
“Có phải Tảng Băng Lớn lạnh nên ốm rồi không? Tôi thấy mỗi lần anh ta ho lại nặng hơn đấy.”
Sao Lý Diên Tú lại không hiểu ý của bạn tốt? Cũng không muốn vạch trần bèn thuận nước đẩy thuyền: “Đúng đấy, nơi này lạnh lẽo, không nên ở lâu, tôi đưa cô về.”
Hai người sóng vai cùng đi từ trong rừng ra, bước lên ánh trăng chậm rãi đến trước mặt Tần Miện.
Không biết là ánh trăng làm mờ mắt người hay là thật sự lạnh quá, thế mà hắn lại thấy hai người này đứng cạnh nhau xứng đôi phết.
Xứng đôi?
Phi phi phi!
Tần Miện âm thầm phỉ nhổ chính mình: Nghĩ cái gì thế? Người anh em của hắn là nhân vật trời quang trăng sáng bậc nào cơ chứ, sao có thể bị một thôn nữ nhỏ nhoi nhúng chàm được.
Huống chi còn là một cô gái nông thôn thô lỗ, bất nhã vô cùng.
Nhưng mà hai người này đã có hôn ước từ trước, nay lại trùng phùng, giờ đây còn nói chuyện riêng trong rừng sâu.
Tần Miện cảm thấy là một người bạn tốt thì phải làm hết chức trách, nhắc nhở cho sớm, dù sao cũng không thể để Diên Tú rơi vào bẫy của cô này mới được.
Cho đến tận khi đưa người vào cung, hắn chưa nói một tiếng nào.
Hắn khoanh tay trước ngực, thân hình cao lớn như một tòa tháp nhỏ.
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất, chỉ một nơi duy nhất không được chiếu đến chính là chỗ bóng lưng hắn.
Tần Miện lạnh mặt nhìn góc nghiêng khuôn mặt của bạn tốt.
Mặt mày chàng giãn ra, ánh mắt dịu dàng lấp lánh màu nước, mũi cao môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mà thấy vô cùng nguy hiểm.
Không sai, vô cùng nguy hiểm.
Lần trước nhìn thấy chàng