Đêm sâu sương nặng.
Ra ngoài rất lâu rồi, lò sưởi tay cũng đã dần nguội lạnh.
Áo lông cáo dày dặn cũng không ngăn được sương đêm ẩm ướt, Ninh Mặc dần cảm thấy chân đã bắt đầu cứng lại.
Bên tai không ngừng ồn ào.
Không biết là người già nhà ai liên tục ho khan, đánh thức đứa bé mới đẻ đang ngủ say, lại làm cho người phụ nữ phải khẽ dỗ dành.
Âm thanh ồn ào, náo loạn, quấy nhiễu người ta không có nổi một khắc yên bình.
Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Ninh Mặc lập tức điều chỉnh tâm trạng, liếc mắt về ngõ nhỏ sâu thẳm, u ám.
Trong đêm đen, tiếng bước chân dần rõ ràng.
Đầu tiên là một đôi chân mang giày da hươu, bước từng bước kiên định lọt vào tầm nhìn.
Theo sát là áo khoác dài màu xanh đá tung bay theo bước chân, lộ ra quần dài cùng màu bên trong.
Ánh trăng trong vắt chiếu xuống khuôn mặt tuấn lãng, làm năm tháng dịu dàng, làm gió sương ấm áp.
Ninh Mặc nở một nụ cười lười biếng, chủ động mở miệng: “Thế nào? Nghi hoặc đã được giải thích chưa?”
Lý Diên Tú dừng bước.
Chàng quay đầu lại nhìn cái ngõ nhỏ hẹp kia, thấy nó hệt như một cái miệng khổng lồ ăn thịt người, cắn nuốt sinh mạng không một tiếng động, vây khốn người ta trong một lò lửa, khổ khổ cực cực.
[Ngát dịch và đăng trên diễnđànLêQuýĐôn]
Giọng nói nức nở của người phụ nữ không ngừng quanh quẩn trong đầu:
“Hồi tháng năm, không biết sao mà có một người lại tìm đến nhà tôi, cho năm lượng bạc rồi nói phải đưa con trai tôi đi hưởng phúc.
Chỉ là từ nay sẽ không còn gốc rễ con cháu nữa, hỏi tôi có đồng ý không.
Tôi nghĩ thế thì đi thôi, tốt xấu gì cũng có miếng ăn, nếu ở trong nhà thì chẳng biết lúc nào có thể bị chết đói nữa.
Thằng bé bị đưa đi cắt, vốn là nghỉ ngơi cho tốt thì cũng không có vấn đề gì đáng ngại.
Nhưng ai mà biết được, vết thương còn chưa kết vảy lại bị chặt một ngón chân.
Không đến hai ngày đã bị dẫn đi rồi.
Tôi hối hận vô cùng, ngày đêm quỳ lạy Bồ Tát phù hộ cho nó.
Sau nửa năm lúc nào cũng lo lắng đề phòng, vốn tưởng nó đã được sống ngày tháng tốt đẹp.
Ai ngờ mười ngày trước, mới sáng sớm đã có người gõ cửa, tôi vừa nhìn đã thấy nó bị người ta vứt nằm trên mặt đất.
Thầy thuốc nói miệng vết cắt quá sâu lại không được nghỉ ngơi cẩn thận, bây giờ treo mạng cũng là tra tấn.
Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, quý nhân đón nó đi sao lại không thể đợi thêm một chút, đợi nó khỏi rồi lại đi hầu hạ thì cũng sẽ không rơi vào kết cục này…..”
“Diên Tú!”
Bả vai bị vỗ thật mạnh, Lý Diên Tú mới tỉnh mộng.
Xoay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt lo lắng của Ninh Mặc, “Anh, không sao chứ?”
Chàng cười khổ: Sao có thể không sao được?
Để tạo niềm vui cho Lạc Anh, cũng là để nàng yên tâm ở trong cung, họ đảo qua dân gian, tìm được một đứa bé trai có dung mạo giống Lạc Anh, tuổi cũng gần đúng.
Cắt của nó là vì trong nội cung không thể có ngoại nam được, cũng là để bảo toàn sự trong sạch của người mà tiểu Hoàng đế yêu thích.
Thời gian gấp gáp là vì trong lòng người nào đó vội đến không thể chờ được.
Một kế hoạch vô cùng sứt sẹo thỏa mãn được sự mong muốn của mọi người.
Vốn là đứa bé này có thể cả đời không lo cơm áo thật, nhưng rốt cuộc nó không thể vượt qua sự tàn tạ của thân thể.
Kế hoạch đã bị phá vỡ, người ngoài sẽ đau lòng khổ sở hoặc là thổn thức không thôi.
Nhưng đứa bé này, tính mạng của nó sẽ dừng lại vĩnh viễn như thế.
Có lẽ cả đời người phụ nữ nghèo khổ kia cũng không tưởng tượng nổi, con trai của bà ta gặp nạn thế này chẳng phải là vì hầu hạ quý nhân nào cả.
So với điều đó thì còn đáng buồn hơn, chỉ vì có dung mạo tương tự, nó liền trở thành một món đồ chơi còn sống, bị người ta tùy ý sắp đặt chỉ vì một nụ cười.
Lý Diên Tú ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt, sau khi hốc mắt đã giảm chút chua xót mỏi mệt, lại thở phào một hơi, cứ như là đã phun ra cục nghẹn trong lồng ngực.
“Việc này, lúc nào thì anh biết được?”
“Không sớm, quả thật cũng không muộn.”
Ninh Mặc thu tay, ném cái lò sưởi đã lạnh sang bên cạnh một cách tùy tiện.
Lò sưởi tay tinh xảo, đẹp đẽ rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, rơi hết tro tàn màu trắng ở trong ra, có một chút rơi vào vũng nước đọng, chìm chìm, nổi nổi.
“Lúc đứa bé này bị mang về thì tôi đã đi điều tra.
Xem ra, tiểu Hoàng đế thật sự có mầm mống đa tình.
Xưa có phóng hỏa diễn chư hầu, nay có tu hú chiếm tổ chim đều là vì một nụ cười của mỹ nhân.
Về phương diện này, nhất định không phải học theo cha tôi đâu.”
“Anh còn cười được.”
Lý Diên Tú nổi giận, nói: “Nếu anh đã biết, tại sao không ngăn cản? Nếu lúc đó anh khuyên can thêm chút để cho đứa bé này nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không chừng nó sẽ không giống như bây giờ, chỉ có thể nằm chờ chết trong đau khổ vô tận.”
Ninh Mặc thảng thốt: “Tôi phải xen vào thế nào? Tôi đứng ở lập trường nào để ngăn cản?
Anh cho là cung Hi Hòa sẽ để cho một cô nương lai lịch không rõ ràng sống lâu ở trong cung? Cứ cho là như vậy đi, họ cũng tuyệt đối không để cho một thằng nhóc thân phận không rõ thường xuyên ra vào cung nữa.
Diên Tú, nếu hoàng gia ngầm đồng ý, một ngoại thần như tôi mở miệng thế nào chứ?”
Phải rồi, chẳng qua chỉ là một ngoại thần, thậm chí còn chưa nhập sĩ chính thức, phải mở miệng thế nào đây.
Nhưng…..
Không biết từ lúc nào mà trong ngõ đã dần yên tĩnh lại, những âm thanh nhao nhao tan rã trong bóng đêm sâu thẳm.
“Đi thôi.”
Giống như đã nhìn ra được sự không thích hợp trong lòng chàng, Ninh Mặc dụ dỗ: “Việc đã làm xong rồi, đừng có quên mất rượu ngon mà anh đồng ý với tôi đấy.
Say rượu giải nghìn sầu, sau khi tỉnh lại, anh vẫn là công tử thế gia, xem tất cả những gì tối nay như một cơn mơ, quên nó đi thôi.”
——— —————— ————————
Ánh trăng bao phủ lên cửa sổ được dán bằng giấy Cao Ly, hắt cả bóng cành cây hải đường trong sân, dài ngoằng, khẳng khiu, lộ mấy phần cô độc.
Ánh nến sáng ngời chiếu rọi như ban ngày lại chẳng nhìn được dáng người xinh đẹp, không nghe được giọng nói quen thuộc của thiếu nữ.
Phương Cẩn lẻ loi nhìn gian phòng quen thuộc kia, đứng lặng trong đêm lạnh, ánh mắt hoảng hốt đã bắt đầu hơi tan rã.
Rốt cuộc, vẫn là Trương Đại bạn to gan nhắc nhở: “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
Lập tức ánh mắt của Phương Cẩn hội tụ, hoàn hồn: “Cái gì?”
“Hoàng thượng.” Trương Đại bạn cung kính có thừa: “Cả một ngày hôm nay cô nương chưa hề cơm nước, ngài có muốn đi xem thử không?”
Cậu ta bước về trước hai bước rồi lại ngừng, cuối cùng vẫn