Từ xa xưa, tên của Từ Châu là Bành Thành, là nơi mà tất cả các nhà quân sự mọi triều đại đều phải tranh giành.
Lại có hai con sông Biện Thủy và Tứ Thủy bao quanh bảo vệ, hình thành điều kiện địa lý có một không hai.
Nhân tài ở đây xuất hiện lớp lớp, cuộc sống sung túc.
Mỗi ngày, Lý Diên Tú và Lạc Anh đi sớm về muộn, quán rượu, tiệm trà, danh lam thắng cảnh, thế mà lại thật sự giống một đôi vợ chồng son ra ngoài giải sầu.
Người trong quán trọ từ trên xuống dưới đều rất thích vị tiểu nương tử xinh đẹp này, đương nhiên, càng thích vị tiểu lang quân ra tay hào phóng của tiểu nương tử hơn.
Người nào người nấy lắc lư trước mặt bọn họ, hàng ngày nói chuyện vui vẻ, bất giác đã tiết lộ rất nhiều tin tức.
Ví dụ như vị khách quý thần bí trong quán trọ kia đã đến mấy tháng rồi, lại ví như vị Tôn thánh thủ kia, mặc dù được đối xử rất tốt, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là khách, mà ngược lại, càng giống bị cầm chân hơn.
Biết được càng nhiều, trong lòng Lý Diên Tú lại càng hoảng hốt.
Lạc Anh ăn xong một củ lạc cuối cùng trong đĩa, cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm, sau đó mạnh mẽ phun đầy ra đấy, há miệng: “Cay, cay cay!”
Giờ Lý Diên Tú mới phát hiện ra đã nhầm rượu thành nước rót cho Lạc Anh.
Chàng luống cuống tay chân đổi một chén trà khác cho Lạc Anh, đưa đến tay nàng: “Xin lỗi, vừa nãy hoảng hồn rồi.”
Lạc Anh nhận trà rồi uống ừng ực, ừng ực một mạch, giờ mới ổn lại, dùng ánh mắt u oán nhìn chàng, làm cho Lý Diên Tú hốt hoảng.
Thế rồi mới chuyển sang bên cạnh, lấy một đóa hoa lụa trên cái tủ phía sau lưng chàng xuống, nghịch trong tay.
Món đồ chơi này là nhìn thấy vào hai hôm trước khi đang dạo chợ.
Lúc Lạc Anh vừa thấy thì yêu thích không rời tay, Lý Diên Tú không nói hai lời, lập tức mua hết các màu về.
Nhưng một đóa nàng thích nhất vẫn là đóa màu tím hình hoa tử đằng này.
Cài lên tóc, nhìn một chuỗi hoa nhỏ màu tím rủ xuống cứ như có thể ngửi thấy hương thơm ngát vậy.
“Ngày mai vẫn làm thế này à?”
Mặc dù mua đồ có cảm giác rất tốt, nhưng trong lòng nàng vẫn băn khoăn, nhung nhớ người thân ở phương xa, thật sự là không ở thêm nổi nữa.
Lý Diên Tú áy náy, nhưng ở bên này, chàng cũng không bỏ được.
“Lạc Anh, tôi…..”
“Thôi đi.”
Lạc Anh bỗng nản lòng, dường như đang giận dỗi, ném hoa lụa vào tráp, quay người đi, chỉ để lại cho chàng một bóng lưng: “Anh có chỗ khó xử của anh, tôi hiểu.
Nhưng tính thử lộ trình, chỉ sợ giờ này mẹ tôi đã ở Bắc Ngụy rồi.
Tôi chậm chạp mãi không đến, bỏ một mình bà ấy tha hương dị quốc, tôi không làm được.”
Hai tay đang đặt trên đầu gối nắm lại thành nắm đấm, Lạc Anh ra vẻ thoải mái: “Anh nói đúng, chắc tám phần là tiểu Phòng tử sẽ không đến bắt tôi.
Nếu trước mắt tôi an toàn thì không cần anh phải đưa đi đâu.
Sáng mai tôi sẽ tìm một đội thương nhân, đi theo bọn họ là được.”
“Không được!”
Lý Diên Tú trực tiếp phủ quyết: “Tôi nói rồi, sẽ đưa cô đi.”
“Nhưng bây giờ anh có đưa được đâu.”
Lý Diên Tú đứng dậy, đến bên cửa sổ, cửa chính, cảnh giác kiểm tra hết một lượt, mới hạ giọng xuống, nói: “Lạc Anh, cô tin tưởng tôi, việc ở đây sẽ có thể xử lý xong nhanh thôi.
Nhất định tôi sẽ tự đưa cô đi, đây là lời hứa của tôi.”
Lạc Anh bị sự cố chấp này của chàng làm bừng lên ngọn lửa trong lòng, mất hết kiên nhẫn.
Đột nhiên, nàng quay người lại, rất bất đắc dĩ: “Lý Diên Tú, anh không cần phải chấp nhất như thế nữa có được không? Anh có việc của anh, tôi thông cảm.
Nhưng thật sự tôi không có thời gian để tiêu phí với anh được nữa, tôi sẽ đi qua bên kia an toàn.
Trên thực tế, lúc không có anh thì tôi vẫn sống rất tốt, thật sự không cần anh phải chăm sóc tất cả mọi thứ như một người tàn tật đâu.”
Vừa nói xong, nàng đã hơi hối hận rồi.
Đáy lòng thầm mắng tính cách này của bản thân cứ như đốt pháo vậy.
Vừa sốt ruột là nổ luôn, luôn làm chính mình bị thương, đồng thời, cũng làm người khác bị thương.
Quả thật, Lý Diên Tú mím môi lại thành một đường thẳng, con ngươi đen láy nhìn nàng chằm chằm, không nhìn ra được là vui hay là giận.
Chính như vậy mới làm cho người nhìn càng thêm lạnh lẽo.
“Anh đừng có mà nhìn tôi như thế.”
Lạc Anh cố ý đứng lên đi đi lại lại, để cho ánh mắt chàng đừng dừng ở trên người mình nữa.
“Tôi cũng vì muốn tốt cho anh mà, thật đấy…..”
Giọng nói càng về sau càng nhỏ, đến cuối cùng, Lạc Anh dứt khoát câm miệng.
Bởi vì bất kể nàng cố ý không nhìn Lý Diên Tú đến đâu, đều có thể cảm thấy một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình như cũ, như một cái đinh sau lưng.
Hồi lâu, Lý Diên Tú mới mở miệng:
“Lạc Anh, tôi là một người xem trọng lời hứa, trong đời hiếm khi mới hứa hẹn.
Thế này đi, lại đợi thêm ba ngày, nếu vẫn chẳng có manh mối, tôi sẽ đưa cô đi ngay lập tức.”
Lạc Anh muốn nói không cần như thế, nhưng mà đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt kia của Lý Diên Tú, đành chẳng nói gì cả.
Hai người trải qua một buổi tối bình thản khó có được.
Lý Diên Tú đi ra ngoài theo lệ, cho đến tận giờ đi ngủ, sau khi nàng nằm xuống thì mới khoác nguyên một thân lạnh lẽo vào phòng.
Ngọn nến trong phòng đã bị thổi tắt từ lâu, Lạc Anh trừng mắt mà cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể phán đoán theo tiếng động rất nhỏ xem bây giờ chàng đang làm gì.
Sau tiếng đóng cửa khẽ khàng là một chuỗi tiếng bước chân.
Kẽo kẹt một tiếng, chắc hẳn là mở tủ lấy chăn đệm ra ngoài.
Lại một chuỗi tiếng bước chân, trong không khí có tiếng gió, qua một lát, cái bàn phát ra tiếng vang nhỏ -- Đây là Lý Diên Tú nằm xuống rồi.
Trong căn phòng tối đen, hai người với suy nghĩ khác nhau, một đêm không ngủ.
Lúc trời sắp sáng, Lạc anh bị một đợt tiếng hắt xì làm cho bừng tỉnh, thế này mới phát hiện ra bản thân đã bất giác ngủ mơ mơ màng màng từ lúc nào rồi.
Nàng vội ngồi dậy, vừa rời ổ chăn đã cảm thấy lạnh đến tận xương.
Trước mắt cũng không để ý nhiều như vậy, nàng tìm theo âm thanh, đuổi đến ngoài cửa, thấy Lý Diên Tú đang đứng ngoài đó, cuối hành lang là một bóng lưng của tiểu nhị.
“Sao thế?”
“Cô dậy rồi à?”
Hai người vô tình cùng nói, Lý Diên Tú nhìn quần áo nàng mặc, hai lông mày rậm nhíu lại một chỗ, không giải thích mà đã đẩy người vào phòng:
“Phủ thêm chăn bông trước đi, tôi bảo tiểu nhị đi tiệm quần áo mua đồ rồi.
Cô cẩn thận một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nói xong, khoác cái chăn bông trên giường lên người nàng, chỗ cổ áo kéo lại thật chặt.
Bị bọc thành cái bánh chưng, Lạc Anh ngẩng đầu hỏi: “Sao lại đột nhiên lạnh thế chứ?”
Lý Diên Tú nhấc chân đi đến bên cửa sổ, đẩy mở gậy gỗ chống cửa sổ, lùi ra hai bước, nhường chỗ cho toàn cảnh bên ngoài.
Lạc Anh nhìn theo, thoáng chốc sững hết cả người.
Ngoài cửa sổ có một cây liễu xanh đang trổ bông, hôm qua nàng còn nói đùa muốn ngắt xuống