“Hả?”
Lạc Anh lắp bắp kinh ngạc, cứng đầu cứng cổ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế ạ?”
Trinh nương cũng không giấu nàng, chọn lấy mấy tin đồn nghe được ở thôn Tây Liễu kể cho nàng nghe, sau đó nói lời thấm thía: “Cậu con và thím Liễu đều khen đứa bé kia tốt cực kỳ, đối xử với con cũng tốt, mẹ mới yên tâm, nghĩ là đợi đến khi gặp con sẽ biết.
Nhưng vị Lý đại nhân này lại nói con chưa hề gả cho người nào, đây là chuyện gì thế này?”
Lạc Anh bừng tỉnh, bèn cười rồi kể một tràng chuyện lừa dối kia cho Trinh nương nghe.
Sau khi Trinh nương nghe được người bán hàng rong kia là Lý Diên Tú, lập tức đứng ngồi không yên, sốt ruột: “Con gái, con đừng trách mẹ tạt con một gáo nước lạnh, phải biết là trèo cao ngã đau.
Vừa nhìn đã biết Lý đại nhân này không phú thì quý, gả cho người như vậy… mẹ chỉ sợ sau này con phải chịu khổ, nhà mẹ đẻ cũng chẳng giúp được chút nào đâu.”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế ạ.
Con bây giờ ý mà, đã không thích anh ta từ lâu rồi.”
Lạc Anh vội biểu lộ tâm ý: “Con thừa nhận lúc đầu, xác thật là có bị khuôn mặt đó hấp dẫn, nhưng mà lúc ấy không phải là ếch* ngồi đáy giếng à, không hề biết bên ngoài trời cao biển rộng.
Đợi đến khi con gái đến Ưng Thiên mới chân chính biết được thế nào gọi là nhân vật phong lưu, khí độ ấy, phong thái ấy…..”
Cứ nói, lại bất giác cong khóe miệng.
Trinh nương là người từng trải, vừa nhìn đã biết trong lòng nàng có người khác, vội truy hỏi: “Ồ? Năm nay người đó bao nhiêu tuổi, trong nhà làm gì, cha mẹ còn khỏe không?”
Một chuỗi các câu hỏi, hỏi cho Lạc Anh nở ruột nở gan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con gái hiểu rất rõ ràng, rành mạch.
Hơn nữa, người đó cũng chẳng phải là người thế tục đâu, dù sao, dù sao thì người nhà của người đó đã tự mình chúc phúc cho bọn con đấy.”
“Con đã gặp người nhà của người ta rồi?”
Lạc Anh thầm nghĩ, không phải Ninh Nghiên chính là em gái của Ninh Mặc à, lời chúc phúc của nàng ấy là thật lòng thật dạ đấy.
Bèn gật đầu ậm ờ, vừa cúi đầu, trong lòng có chút xấu hổ: “Mẹ đừng hỏi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mà.”
Năm đó, Lý Trinh và phu quân cũng là quen biết rồi hiểu nhau, đương nhiên biết được vợ chồng phải cầm sắt hòa minh thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp.
Thấy quả thật là con gái đã động chân tình, cũng không thăm dò sâu hơn nữa.
Chỉ là không khỏi dặn dò:
“Nếu đã như vậy, thì vẫn phải giữ khoảng cách với vị Lý đại nhân kia, đỡ bị người khác bàn tán.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ, trong lòng Lý Diên Tú có người rồi, con cũng quen người đó.
Dù sao thì có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất thời cũng không kể rõ hết với mẹ được.
Tóm lại, con và Lý Diên Tú là không có khả năng đâu.”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, hơi làm dịu đi cõi lòng bối rối của Trinh nương.
Hai mẹ con còn lặng lẽ nói chuyện thêm, tiếng cười truyền từ trong phòng ra, bay bổng trong không khí.
Thời gian thấm thoát, trong lúc không hề hay biết mà đã qua một tháng rồi.
Khi một lần nữa thân vệ nhắc nhở đã đến lúc rời đi, kể cả không nỡ đến đâu, Lý Diên Tú cũng chẳng còn lý do để ở lại nữa.
Sân trước viện sau đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Lu nước, thùng gạo đều chất đầy.
Đến cả đống củi nhóm lửa ở bên tường viện cũng sắp cao bằng hai người rồi.
Lý Diên Tú nhắc đến việc từ biệt, trong lòng Lạc Anh cũng rất không nỡ, lần đầu tiên nảy sinh chút đau lòng.
Nhìn vào mắt chàng, hỏi:
“Sau này… chúng ta… khi nào mới có thể gặp lại chứ?”
Đối diện với đôi con ngươi trong suốt