Ăn cơm tối xong, sau khi thu dọn thỏa đáng mọi thứ, Lạc Anh vừa nhìn trong phòng thì trái tim đã đập bình bịch loạn cả lên ngay lập tức.
Không phải cái gì khác, mà chỉ vì cảnh tượng trước mắt thật sự rất ướt át.
Ánh nến mờ ảo, chiếu lấp lánh trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Diên Tú.
Có lẽ là vì mái tóc dài rối tung kia, vẻ mặt nhìn hơi sắc bén lúc ban ngày lại dịu dàng vô hạn ở khắc này.
Chắc là chàng mệt rồi.
Tấm lưng thẳng như là vừa mới vươn vai một cái.
Sau đó, chàng đổ người ra phía sau, duỗi dài hai chân, dựa nghiêng trên chăn bông mềm mại ở một góc giường.
Một tay đặt trên bụng, một tay khoát lên trán một cách tùy ý.
Cứ như là chút ánh sáng kia hơi phiền, nghiêng đầu một chút, vừa vặn nhìn thấy Lạc Anh nấp sau cửa nhìn lén.
Lạc Anh mang vẻ mặt đầy say mê mà chẳng hề tự biết.
Trong lòng đang tính toán phải làm thế nào mới có thể thuận thuận lợi lợi hoàn thành việc động phòng.
Lý Diên Tú: …..
Nàng lại đang tính toán quỷ kế gì đây?
Một cơn gió thổi từ ngoài cửa vừa, phụt một cái, ánh nến đã bị áp đảo.
Trong phòng đột ngột tối sầm xuống, Lý Diên Tú bèn vội vàng giơ tay bảo vệ ngọn lửa chỉ bé như hạt đậu, thấp giọng thúc giục:
“Đóng cửa trước đi đã.”
Lạc Anh ờ một tiếng, lúc đóng cửa thì nghĩ ngợi một chút, tiện tay cài luôn chốt cửa.
Mặc cho động tác rất nhẹ nhàng, vẫn bị Lý Diên Tú nghe thấy tiếng.
Từ sau khi Trinh nương thành thân, Lạc Anh đã chuyển sang bên phòng đã trống ra đó.
Hôm nay tự nhiên lại chạy sang, còn chốt cửa.
Dù lòng Lý Diên Tú hiểu rõ như soi gương, vẫn nằm lười biếng như cũ.
Chàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc cái cô nàng to gan lớn mật này dám làm đến bước nào.
“Hề hề.”
Tim Lạc Anh đập như đánh trống, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt không nhìn chàng trắng trợn như lúc nãy nữa mà đang nhìn đông, ngó tây, muốn tìm chút đề tài nói chuyện để làm dịu đi sự ngượng ngùng.
Chỉ đáng tiếc, gian phòng này được bố trí rất đơn giản, chàng lại nằm lù lù một đống ở đó, nổi bật vô cùng.
Bất kể nghiêng đầu đi đâu cũng không thể tránh né.
Cuối cùng cũng bò đến bên cạnh giường kháng rồi.
Kháng được đốt rất ấm áp, mới ngồi một lúc mà Lạc Anh đã thấy nóng đổ mồ hôi.
Nàng bèn đưa tay lên nới lỏng cổ áo, cúi đầu xuống lại nhìn thấy đôi chân đang gác rất tùy ý bên cạnh người.
Chết tiệt.
Lạc Anh thầm mắng trong lòng,