Thanh Thanh ra sức lăn mạnh một cái, con dao sắc nhọn đâm thẳng vào nến đất rắn chắc, Nala khó chịu, vẫy tay, hai người đàn ông tiến tới tóm lấy Thanh Thanh.Một nỗi sợ hãi trong tuyệt vọng và một sự sỉ nhục dâng lên trong người Thanh Thanh, hai tay cô gắt gao níu lấy cánh tay của người đàn ông, các khớp xương trắng bệch, cô không còn chú ý đến máu đang chảy giàn giụa trên cánh tay, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ.Lúc này, người đàn ông bên cạnh duỗi bàn tay mạnh mẽ khống chế cái cằm Thanh Thanh, làm đầu cô không thể động đậy, Thanh Thanh mở to hai mắt, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Nala, cô tuyệt vọng nhưng lại không chịu cầu xin, không chịu khuất phục khiến Nala có một loại sợ hãi, giống như cô không thể làm tổn thương người này.
Nhưng cô ta là Nala, một khi cô ta đã quyết định thì không ai có thể thay đổi, cô ta bước từng bước đến gần, lần này người phụ nữ này đừng mơ tưởng rằng con dao găm này lại thất bại…Đôi mắt đen và trong veo của cô giống như hạt trân châu đào….“Bang” một tiếng vừa nặng nề nhưng lại mềm mại, cửa thành bị mở ra, một trận gió đêm lạnh lẽo tràn vào đại sảnh khiến người ta rùng mình một cái.Nala và người đàn ông đang giữ Thanh Thanh cách cửa thành chưa đầy năm mét, lúc này mọi người trong đại sảnh đều nhìn vào cánh cổng cao chót vót, họ biết rằng người đang tiến vào là chủ nhân của lâu đài cổ Thành tiên sinh, một người đàn ông vô cùng tôn quý, một người thủ lĩnh khiến tất cả mọi người phải phục tùng, mọi người cung kính gọi anh là thành chủ.Cánh cửa chậm rãi mở ra, phát ra thứ âm thanh nặng nề, bức tranh ngoài cửa dần dần hiện rõ trước mặt mọi người, mười mấy người ngồi trên những con ngựa tuấn tú đang dừng ở cửa, người cao lớn anh tuấn nhất ở giữa chính là nhân vật chính Thành tiên sinh, phía sau anh tuyết rơi dày đặc, bông tuyết như tình nhân quấn lấy anh, nhẹ nhàng bay nhảy, lưu luyến không rời, vầng trăng lạnh lẽo phía sau anh cũng trở thành bức nền tuyệt mỹ.Anh bị ngược sáng nên mọi người không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt lúc này, anh mặc một chiếc áo choàng lông chồn màu đen, chiếc áo choàng rộng lớn và sang trọng bao phủ quanh đầu và cổ anh, nhưng nó không giấu được khí chất hùng dũng uy nghiêm của anh, thân hình vững vàng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa như một ông vua đang nhìn mọi người….Những người trong đại sảnh đều im lặng, như bị thứ gì đó mê hoặc, hồn phách đều bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.Một trận gió thổi vào, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay lơ lửng trước mặt Thanh Thanh, như thể đang hôn nhẹ vào gương mặt lạnh buốt của cô, trong lòng một cỗ ấm áp truyền đến không thể giải thích được, giống như cô vừa thoát khỏi nguy hiểm, và đang hạnh phúc bên cạnh người mình yêu.Cô mặc váy trắng toát ra ánh sáng hút người, một vài vết máu đỏ tươi thấm vào chiếc váy, cô bây giờ giống như một con thiên nga bị thương, đang chờ đợi hoàng tử cứu viện….Thanh Thanh nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, không hiểu sao cô có cảm giác quen thuộc và an toàn, mặc dù cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng Thanh Thanh cảm thấy người đàn ông đó đang nhìn cô một cách trìu mến.
Nam...là anh phải không?Giống như nghe được tiếng nói trong lòng cô, người