“Anh! ” Dịch Tuấn ý thức được anh thực sự tức giận, “Anh, đúng là do em sơ suất, nhưng em không ngờ rằng cô ta thế mà lại nhận ra Thanh Thanh! ” Cái cớ này quá tệ, Dịch Tuấn anh ngay chút khả năng này cũng không có, thì cũng không thể làm người phụ tá đắc lực cho thành chủ được.
Thành chủ biết rõ tâm tư của Dịch Tuấn, anh ta muốn lợi dụng Thanh Thanh để dò xét Bố Lặc đã thả vào đây bao nhiêu gián điệp.
Chỉ là anh ta có thể lợi dụng bất cứ thứ gì, cũng không thể lợi dụng người phụ nữ của thành chủ anh.
Điều mà Dịch Tuấn không ngờ là Nala lại có gan làm Thanh Thanh bị thương ngay trong đại sảnh, anh ta chỉ nghĩ cô ta ghen tị một chút thôi, chính anh trước đó là làm Nala suy giảm tình cảm với thành chủ.
Anh đã vô tình làm tổn thương người anh yêu nhất.
Dịch Tuấn dường như cảm thấy mình tội ác tày trời, xúc phạm trời đất, liền lẩm bẩm thú nhận sai lầm.
Thành chủ giống như là không muốn nghe nữa, đưa tay lên một cái, Dịch Tuấn biết ý dừng lại.
“Vân Lôi, Vân Phong, kéo cậu ta xuống rồi thiến! ” Thành chủ phát ra âm thanh bình tĩnh dễ nghe làm cho người ta sợ hãi.
Ngoài cửa có hai người đàn ông vạm vỡ đi vào, thân hình rắn chắc đứng trước mặt Dịch Tuấn, anh ta tất nhiên trở nên công tử yếu đuối hơn hẳn.
Vân Lôi, Vân Phong duỗi tay ra, giữ lấy Dịch Tuấn.
“Này, anh, đừng chơi lớn thế, anh! em còn chưa lưu lại đời sau! ”Cùng với tiếng đóng cửa, âm thanh của Dịch Tuấn bị chắn ngoài cửa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tiểu Niên nắm chặt tay, trong lòng sợ chết khiếp, không ngờ Thành tiên sinh lại coi trọng Thanh Thanh như vậy.
“Thành tiên sinh! ” tiểu Niên gọi anh một tiếng rất nhẹ tựa hồ chính cô ấy cũng khó mà nghe thấy.
“Cô xin tôi tha cho cậu ta?”“Tôi, thật ra hôm nay tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ tốt chị Thanh Thanh! ” tiểu Niên hai mắt rưng rưng, âm thanh run rẩy, nhưng không dám khóc thành tiếng.
“Tốt, hôm nay tôi trả lại phần ân tình của cô.
”Tiểu Niên ngay lập tức mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn anh, làm sao có thể, chính cô ấy còn chưa nói gì, vậy mà anh liền biết lời cô ấy muốn nói, còn đồng thời đáp ứng.
Một lát sau, tiểu Niên bước ra khỏi phòng ngủ như một giấc mơ, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Thanh Thanh và thành chủ, anh nhẹ nhàng ngồi trên giường cô đang ngủ, yên lặng nhìn cô thật lâu, sau đó cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ.
Anh từ từ nằm xuống, dựa đầu vào cổ Thanh Thanh, tay nhẹ nhàng ôm qua eo cô, động tác rất nhẹ nhàng và tự nhiên, giống như một cặp vợ chồng đã chung sống vài chục năm.
Ngoài cửa sổ màn đêm bao la, những vì sao điểm xuyết, ánh trăng lặng lẽ chiếu vào tòa lâu đài nguy nga, như vuốt ve một đứa trẻ đang say giấc nồng.
Sáng hôm say, Thanh Thanh tỉnh lại, trước mặt cô vẫn là phòng ngủ quen thuộc, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cô còn ngủ ở