Anh ta dùng giọng nói uyển chuyển, như thể đang rất sợ hãi.
Nghĩ thầm, anh Nam, anh đừng trách em, em thực sự bị ép buộc, mà anh ta thực sự cũng không hiểu vì sao anh Nam yêu Thanh Thanh như vậy, nhưng lại không gặp cô ấy, đẩy cô ấy ra xa ngàn dặm, anh ta rùng mình một cái, lẽ nào lần này anh ta đã sai?Nếu không phải vì tính tình của Đoan Mộc Nam, anh ta cũng sẽ không chơi loại trò chơi đoán già đoán non này!Thanh Thanh như bị hút hồn, ngây người nhìn xung quanh, có một cầu thang rất rộng đi lên lầu, thông đến nơi cao nhất của tòa tháp, cũng là người mà cô ngày nhớ đêm mong, anh ở ngay đây, cách cô mấy bậc thang này…“Thanh Thanh, cô tuyệt đối đừng nói là tôi nói, nếu không anh Nam sẽ giết tôi! ” Dịch Tuấn sợ hãi nói, giờ phút này anh ta thực sự hoài nghi năng lực phán đoán của chính mình, làm như vậy có sai không?Thanh Thanh căn bản không nghe được anh ta nói gì, vuốt ve lan can cầu thang lạnh lẽo, chậm rãi bước lên…Từng bước, từng bước, trái tim lạnh lẽo của cô đập nhanh theo thời gian, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, vô số cảm xúc lẫn lộn trong lòng cô, tại sao anh muốn rời đi, tại sao không đến tìm cô, tại sao không muốn gặp mặt cô…Vì sao, vì sao chứ? Có nhiều câu hỏi vì sao lúc này, cô nơm nớp lo sợ bước từng bước từ tầng này đến tầng khác, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt anh, thế nhưng hai chân cô không làm theo những gì cô muốn, nặng nề đến mức không nhấc nổi, cô hít một hơi thật sâu, dừng lại một chút mới tiếp tục đi lên, tưởng tượng một chút nữa sẽ được gặp anh, mọi chuyện sẽ như thế nào, nếu anh vẫn đeo mặt nạ, không muốn thừa nhận với cô thì sao?Anh biết sao? Anh vẫn là Nam của cô sao?Cứ như vậy không lo lắng, ngược lại có chút phấn khích, Thanh Thanh bước lên cầu thang cuối cùng, nhìn thấy cửa phòng nơi Đoan Mộc Nam đang ở.
Cô cảm thấy có chút không thở được, lúc mở cửa cô sẽ như thế nào?Cô do dự, duỗi cánh tay đang run rẩy định gõ cửa, thế nhưng cánh cửa không đóng, một khe hở mở ra, cô cảm thấy da đầu nóng lên, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể.
Cô nín thở, chậm rãi đẩy cửa vào, một bóng lưng thẳng tắp cao lớn xuất hiện trước mặt cô, cô cảm giác trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Anh đứng đó, tim thanh Thanh đập rộn ràng, bóng dáng đó rất quen thuộc, tại sao cô không phát hiện ra, có lẽ cảm giác có gì đó không đúng, thành