Đoan Mộc Nam nắm tay Thanh Thanh bước qua bức màn nước đi vào trong, bên trong cũng có một thung lũng, những tảng đá xung quanh dốc đứng và tráng lệ hơn so với tường đá bên ngoài, ngoại trừ chim chóc có thể bay vào, có lẽ khó có ai có thể trèo qua tảng đá mà vào đây, cho nên tấm màn nước chính là cửa ra duy nhất!Thanh Thanh cảm thán thiên nhiên vậy mà có thể tạo ra một địa hình tự nhiên như vậy.Đoan Mộc Nam huýt sáo một cái, Caesar ngoan ngoãn đi theo vào, hai người một ngựa đi một đoạn đường dài, Thanh Thanh đột nhiên hưng phấn chỉ tay về một nơi nào đó, vui vẻ la hét:“Đó là ngôi nhà nhỏ của anh?”“Ừm!” Đoan Mộc Nam gật đầu với cô.“Quá thần kỳ, là anh xây sao?” Thanh Thanh nhìn qua căn phòng nhỏ cảm thán hỏi, căn phòng nhỏ này rất đặc biệt, nó được xây trên một cái cây khổng lồ.“Ừm, anh làm rất lâu đó!”“Tại sao anh lại nghĩ làm cái này?”“Để có một nơi yên tĩnh để nhớ em...” Đoan Mộc Nam nói, rồi tiếp tục: “Chỉ có ở đây mới chân chính thuộc về anh, không có âm mưu, không có giết chóc, không có người biết, sẽ không bị quấy rầy...”Chỉ có ở đây anh mới có thể cảm nhận được bình yên, tĩnh lặng và ấm áp.“Em có biết lúc anh làm ngôi nhà này hy vọng nhất là gì không?” Anh hỏi.“Là gì?”“Chính là hy vọng một ngày nào đó nhìn thấy em ở trong ngôi nhà này...” Anh cười nói, trong mắt hiện lên tia dịu dàng ấm áp.
“Xem ra ông trời vẫn rất quan tâm anh, những gì anh mong ước đều trở thành hiện thực!”“Nam...” Thanh Thanh dựa vào anh, trái tim cô như quay cuồng, cô tìm anh, nhớ anh, vất vả chờ anh, cũng oán trách anh, tại sao lâu như vậy không đến tìm cô, thậm chí cố ý không nhận ra cô, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra tất cả những đau khổ mà cô chịu đựng, anh cũng đang chịu đựng, họ giống như trái tim hoàn chỉnh bị xé thành đôi,, nhưng vẫn huyết nhục tương liên, một bên đau, bên kia cũng khổ…Đoan Mộc Nam nhìn thấy vẻ mặt u sầu của người bên cạnh liền nở một nụ cười nói: “Ngôi nhà này một nửa được xây vì em, nên anh phải mời em đến nghiệm thu một chút, nào, nhìn xem có hài lòng không!” Đoan Mộc Nam nở một nụ cười tinh nghịch hiếm thấy.“Được!” Thanh Thanh đáp lại nụ cười của anh, hạnh phúc dâng lên trong lòng!Hai người vui vẻ bước đến ngôi nhà nhỏ trên cây…Ngôi nhà nhỏ trên cây này được thiết kế trải dài, cấu trúc kiểu cách đơn giản, tràn đầy màu sắc thơ mộng.
Thanh Thanh bám vào dây leo trên lan can, bước từng bước đến ngôi nhà trên cây, trong lòng cô cảm giác như mình đang đi về phía ngôi nhà nhỏ trong thế giới cổ tích.Đoan Mộc Nam mở cửa cho cô, Thanh Thanh mang theo tâm thế hiếu kỳ bước vào phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cây thông, làm cho tinh thần sảng khoái hơn, bên trong căn nhà được trang bị nội thất độc đáo, tất cả mọi tiện nghi đều có sẵn, bài trí đơn giản và thoải mái, giống như căn phòng ngủ của cô, xem ra Đoan Mộc Nam cố ý làm như vậy, trong lòng cô rất cảm động.Mặc dù nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà này rất nguyên sơ và tự nhiên, nhưng khi bước vào bên trong, Thanh Thanh cảm thấy nó sang trọng như một khách sạn xa hoa, nhìn ra cửa sổ kính