Dịch Tuấn nhìn thấy Thanh Thanh ngã gục xuống, nhìn chằm chằm vào Minh Nhất, cảm thấy anh ta ra tay quá nặng.
Sau đó lại vô cùng không hiểu nhìn Đoan Mộc Nam, thấy sắc mặt anh tái nhợt, trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, giống như đang chịu đựng một điều gì đó?“Anh? Thanh Thanh! vừa mới nói cái gì thù giết cha! anh không phải thật sự giết….
” Dịch Tuấn không dám hỏi toàn bộ, thấy Minh Nhất đi đến ôm Thanh Thanh, Dịch Tuấn liền ngăn cản.
“Minh Nhất, anh là cái quỷ gì vậy, anh Nam tin anh, còn tôi không tùy tiện tin anh đâu!” Anh ta luôn cảm thấy chuyện của anh Nam có liên quan đến Minh Nhất!“Dịch Tuấn, cậu đang nói gì, tôi không rõ!”“Anh bớt giả vờ với tôi đi!” Anh ta quay người hỏi Đoan Mộc Nam: “Anh, anh thật sự đem Thanh Thanh giao cho anh ta? Chẳng lẽ anh không biết anh ta đã làm gì sau lưng anh?”“Dịch Tuấn, tôi đối với anh Nam có trời đất chứng giám!”“Phi, trời đất chứng giám? Anh dám nói với tôi rằng anh không bán chủ cầu vinh? Năm năm trước, anh hét lớn anh Nam là hung thủ, bây giờ tại sao lại can tâm tình nguyện ở bên anh ấy? Tôi nghĩ rằng trong lòng anh tâm địa gian xảo, người bình thường đúng là không ngờ đến! Đừng nói với tôi rằng anh không có âm thầm gặp qua Cố Nguyên Thượng?”“Cậu điều tra tôi?”“Tôi điều tra anh? Tôi điều tra anh thì sao? Nếu anh không làm việc gì trái lương tâm, sẽ sợ tôi điều tra sao?”“Im miệng!” Đoan Mộc Nam gầm nhẹ một tiếng, âm thanh không lớn nhưng khí thế uy nghiêm của bậc đế vương làm hai người kia không dám nói thêm…“Chuyện của cậu ta tôi tự có biện pháp, bây giờ không phải là thời điểm nghi kỵ người nhà!” Thời điểm anh nói ra câu này, dường như đã đụng đến một vết thương nào đó trên cơ thể, cảm giác choáng váng, cắn răng nhẫn nhịn mới nói hết lời.
Dịch Tuấn trong lòng không phục, cảm giác Minh Nhất mượn mình từng là cấp dưới của Đoan Mộc Nam, đôi khi anh ta làm việc hành động tùy tiện, mà Đoan Mộc Nam lại luôn thiên vị Minh Nhất, điều này khiến Dịch Tuấn cảm thấy ngứa mắt với Minh Nhất.
Dịch Tuấn không phải là người hẹp hòi, nhưng điều khiến anh ta lo lắng nhất là Minh Nhất độ trung thành không cao, làm việc lén lén lút lút, tự mình liên hệ với thế lực bên ngoài, khiến anh ta không tin việc này là do Đoan Mộc Nam ủy quyền.
“Anh, anh ta không trung thành với anh.
” Dịch Tuấn nói.
Đoan Mộc Nam làm như không nghe thấy, đi lại nặng nề, lảo đảo đi tới, nửa quỳ bên cạnh Thanh Thanh, Thanh Thanh hôn mê nằm trên mặt đất, cau mày, nhắm chặt hai mắt, Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên mặt cô, nói:“Anh xin lỗi! ” Chỉ nói ra ba chữ này, liền nghẹn ngào không nói thêm được, trong lòng anh rất hối hận, nếu ngày đó không mềm lòng cùng cô nhận nhau, thì hôm nay đã không khiến cô tổn thương như vậy…Càng sẽ không để cho người khác lợi dụng, là lỗi của anh, lại một lần nữa tổn thương cô!Anh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bất đắc dĩ nói:“Minh Nhất, đưa cô ấy đi! đảm bảo cô ấy an toàn! ”“Vâng!” Minh Nhất khổ sở nhìn anh, đi lên phía trước, ôm Thanh Thanh ở dưới đất lên, bàn tay Đoan Mộc Nam yếu ớt trượt khỏi khuôn mặt phát lạnh của Thanh Thanh, để lại một vết đỏ