Ngay khi cô nghe thấy anh hỏi câu này, ánh mắt cô nhìn anh dịu đi một chút, nhìn lông mày của Đoan Mộc Nam đẹp như vậy, đôi mắt đen sáng ngời như vậy, vậy thì con của hai người họ sinh ra sẽ như thế nào?Đứa trẻ sẽ giống anh hơn sao?Càng nghĩ càng đau lòng, nếu như giữa anh và cô không có khoảng cách là tính mạng kia, liệu cô có lao vào vòng tay anh khóc lóc than thở: “Nam, chúng ta đã từng có một đứa con, đó là con của chúng ta, nhưng ngay trước khi anh biết đến sự tồn tại của nó … nó đã rời bỏ chúng ta đi … chúng ta thậm chí không còn biết đứa bé giống ai? Là trai hay gái ! ”Những lời khóc lóc kể lể này Thanh Thanh chỉ có thể giấu ở trong lòng, nước mắt cô tuôn ra như suối, không chỉ vì đứa bé, mà còn vì người mẹ chưa biết còn sống hay đã chết ….
Đoan Mộc Nam nhìn thấy nước mắt của cô như sợi chỉ đứt đoạn, không ngừng chảy ra, anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Bọn họ đã làm gì em?” Anh lo lắng, nhẹ nhàng cởi cúc quần áo của cô, thử xem có vết thương nào không!Thanh Thanh đột nhiên nảy người và co người sang một bên, cách anh thật xa!“Thanh Thanh, để anh nhìn xem em có vết thương nào không, được không?” Anh nói như đang cầu xin.
Thanh Thanh tự nghĩ tổn thương của cô là ở trong tim, làm sao anh có thể nhìn ra trái tim cô đã vì anh mà xé nát, thậm chí nó còn không tồn tại!“Thanh Thanh, anh xin lỗi, anh biết hôm đó anh đã làm em tổn thương, cho anh một chút thời gian, anh sẽ giải thích với em được không?” Ở trước mặt cô, anh ăn nói khép nép như vậy, trước bất kỳ loại người nào, cho dù đối mặt với cái chết anh cũng không bao giờ cúi đầu, thế nhưng trước mặt cô, anh không để ý đến tôn nghiêm để mong cô tha thứ!Vì anh sợ cô tổn thương quá mức!Thanh Thanh thấy bộ dạng này của anh, đột nhiên cảm thấy đau lòng, xót xa, cô tự cười nhạo bản thân, thế mà còn đau lòng vì anh, cô thật sự hận chính bản thân mình!Đột nhiên nhịn nước mắt, quật cường hỏi:“Đoan Mộc Nam, anh đã từng nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?”Đoan Mộc Nam không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh trầm mặc cúi đầu, chậm rãi nói: "Đương nhiên là anh đã nghĩ tới rồi, mong muốn lớn nhất của anh là ở bên em cả đời, chính điều này mới có thể sống đến bây giờ, cũng chính vì thế anh mới có dũng khí mở mắt ra mỗi sáng …” Anh nhìn cô nói, đưa tay ra giúp cô lau đi giọt nước mắt, nhưng cô ngoan cố quay mặt đi chỗ khác!Anh nhẹ nhàng vén cổ áo cô lên, cô không kịp né tránh, cô không biết tại sao anh lại cư xử như vậy, một lúc sau cô mới biết, anh muốn nhìn xem cô còn đeo chiếc nhẫn anh tặng không.
Sau chuyện đó, làm sao cô có thể đeo chiếc nhẫn được? Lúc về đến nhà cô liền tháo xuống và cất đi, sau đó đeo mặt dây chuyền bằng ngọc bích do Mục Thiết Quân