Đối mặt với vòng tay của một người đàn ông lạ mặt, Ngôn Thanh Thanh dùng sức giãy dụa.“Cô không sao chứ?”“Ừm.”“Cô là con gái, đêm đến leo lên ngọn núi vậy để làm gì?” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cười xấu xa hỏi.“Đêm hôm khuya khoắt không phải anh cũng ở đây sao?”“Haha, nhà tôi tôi không thể đến sao?”“Nhà anh?” Cô choáng, hóa ra mình đang trong vòng tay của chủ nhà, thật sự mất mặt.Ách, tại sao còn ngồi trong vòng tay của anh ta? Ngôn Thanh Thanh mặt đỏ bừng:“Chuyện đó...thả tôi xuống.”Cố Nguyên Thượng quan sát nét mặt thanh tú của cô, sau đó cẩn thận đặt người trong lòng xuống.Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, chiếc váy cô bị ôm thành quả bóng, từ từ tuột xuống.“A.” Giữa bắp đùi truyền đến một trận đau nhói, vừa nhìn xuống thì thấy đã bị gai nhọn đâm vào, chảy máu.
Váy trượt xuống đụng phải vết thương, làm cô đau đến cau mày.(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên /)Cố Nguyên Thượng muốn ôm lấy cô một lần nữa, nhưng cô kiên nghiến răng và nhất quyết tự mình rời đi.“Tôi đưa cô đi xử lý vết thương.” Cố Nguyên Thượng cau mày nói.Nơi này như những tòa lâu đài, núi nhân tạo rất nhiều, gần đó là một hành lang, cuối hành lang là phòng của em gái Cố Thái Anh.Ngôn Thanh Thanh được anh ta đỡ khập khiễng bước đi.
Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay thật sự là hỏng bét.“Phía trước là phòng của em gái tôi, chúng ta qua đó xử lý vết thương chút đi.” Cố Nguyên Thương lại hỏi: “Cô là bạn cái của ai?” Bởi vì anh ta biết trong danh sách khách mời không có cô, nên khẳng định là người nào đó mang bạn gái tới.“Tôi...” Vừa nghĩ tới Đoan Mộc Nam, cô liền thấy đau lòng.
Chiếc váy dài trên chân cô không ngừng cọ xát vết thương, một lúc sau chỉ nói hai chữ: “Đau quá.”Cố Nguyên thượng dừng lại, để cô ngồi trên hành lang, phía dưới có nước chảy róc rách, trên hành lang có ánh trăng sáng nhạt nhạt, không khí mông lung, ẩm ướt.Ngôn Thanh Thanh lẳng lặng ngồi xuống ở hành lang, được ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng, nước da trắng ngần mê người, tà váy dài làm nổi bật vóc dáng, thanh thuần như tiên nữ.Cố Nguyên Thượng đưa hết vẻ đẹp của cô thu vào mắt, ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Thanh Thanh, nâng bắp chân bị thương của cô lên.“Anh làm gì...”Hừ một tiếng, sau đó Cố Nguyên Thượng dùng sức xé một mảnh lớn váy của cô, để lộ ra đôi chân trắng nõn như tuyết của cô.“Như vậy sẽ không chạm vào vết thương.” Anh bướng bỉnh nói, sau đó cầm mảnh váy bị rách đưa cho cô.“Không cố ý, xé hơi nhiều.” Khóe môi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nhàng.Cái miệng của Ngôn Thanh Thanh cứ mở ra rồi đóng lại, không nói nên lời.Sau đó Cố Nguyên Thượng giúp Ngôn Thanh Thanh đi đến phòng của Cố Thái Anh.Khi đến gần cửa phòng Cố Thái ANh, một nhóm phụ nữ bước ra.Họ vừa nhảy xong, bây giờ đang thay quần áo.Vui vẻ chạy ra.“Thái Anh, byebye.”“Haha, nhìn Đoan Mộc Nam thấy Thái Anh nhảy hồn bay phách lạc rồi...”“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra lần này cũng không uổng nha.”“Đi, đi đi, để cho bọn họ có thời gian riêng tư.” Một cô gái vung tay xua đuổi bọn họ.Ngôn Thanh Thanh nghe được mấy câu nói đó, lòng như xoắn lại, không kìm được nước mắt vì thất vọng.
May mắn thay, bên cạnh cô là cỏ cây hoa lá, ánh trăng chiếu lờ mờ, Cố Nguyên Thương ở bên cạnh cũng không phát hiện ra.Cố Thái Anh mặc một lễ phục màu đỏ mỉm cười tiễn bạn bè, quay lại nhìn thấy anh trai Cố Nguyên Thượng đang