Mở cửa, tiểu Trung bước vào với vẻ mặt đau khổ.“Thanh Thanh, cô không sao chứ? Tại sao lại ở bệnh viện...” Tiểu Trung chưa hỏi xong, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc đồng phục chuyên nghiệp màu đen đưa tay ra, tiện thể ngăn cậu ta lại phía sau.Chị ấy tiến lên một bước, cúi đầu trước mặt Thanh Thanh, chậm rãi nói:“Thưa ngài, tôi là chị Lý, tôi sẽ chăm sóc cô những ngày tới.”Phía sau chị ấy là mười mấy nhân viên y tế.Sau khi chị ấy nói xong, một vị bác sĩ già với thái độ lịch sự bước tới:“Không biết ngài là thiếu phu nhân, thật là chậm trễ, tôi là Hiểu viện trưởng, từ nay tôi sẽ đích thân chữa bệnh cho ngài...”Thanh Thanh và Tiểu Vũ nhìn nhau, đầu óc rối bời, Oh, GOD! tình huống gì vậy?Sau đó, hai y tá bước đến sắp xếp lại đồ đạc cho Thanh Thanh.“Đây là...làm gì vậy?” thanh Thanh kinh ngạc hỏi.Chị Lý khom người: “Trước tiên, chúng ta đổi phòng cho ngài.”“Haha, không cần phiền phức như vậy, ở đây rất tốt.”“Thiếu phu nhân, chúng tôi làm theo lời dặn dò của thiếu gia, xin ngài hợp tác.” Chị Lý giải thích, đưa mắt liếc qua, hai người y tá vội vàng tới đỡ lấy cánh tay của Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh vẫn đứng yên.Hợp tác? Thanh Thanh cảm thấy cô giống như là những phần tử phạm tội vậy?“Cũng xin ngài vì Đoan Mộc gia suy nghĩ.” Chị Lý còn nói thêm.Vì Đoan Mộc gia suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì? Thanh Thanh một mặt ngốc nghếch nhìn chị Lý.Chị Lý giống như con trâu mệt mỏi, nín thở, nói một cách bình tĩnh nhất có thể:“Ngài là thiếu phu nhân, ở một phòng bệnh như vậy không thích hợp.” Sau đó làm một động tác xin mời.Hai y tá cứ như vậy đưa Thanh Thanh ra khỏi phòng.Đổi sang một phòng bệnh cao cấp như phòng tổng thống, sau đó tất cả các bác sĩ đều đến xem qua bệnh tình của Thanh Thanh, sắp xếp hết mọi thứ, lúc này mới coi như xong.(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên /)Chị Lý như Hắc Quả Phụ, khuôn mặt vô cảm, nếu tiểu Trung nói chuyện hơi nhiều với Thanh Thanh, chị ấy liền ném tới một ánh mắt sắc lẹm.
Tiểu Trung dường như rất sợ chị ấy nên chỉ có thể nói vài câu rồi chuồn mất.Buổi trưa, Tiểu Vũ muốn đi mua đồ ăn.Chị Lý xua tay nói không cần, còn nói có chuyên gia chuẩn bị sẵn rồi.Lúc ăn cơm, Chị Lý nhìn chằm chằm Thanh Thanh như cai ngục, Thanh Thanh và Tiểu Vũ không dám lớn tiếng, cũng không dám ăn uống thoải mái.Ngôn Thanh Thanh đang suy nghĩ xem nên nói chuyện gì đó một chút.“Chị...Lý, chị nói là thiếu gia dặn dò chăm sóc tôi, vậy...Đoan Mộc Nam đi làm à?”Tên khốn này, cô còn chưa tìm anh ta để tính sổ, anh ta đã muốn chơi trò biến mất với cô rồi.“Chuyện của thiếu gia, thiếu phu nhân cũng không biết, chúng tôi là giúp việc thì càng không dám hỏi!” Một câu trả lời chắc chắn làm Thanh Thanh suýt chút nữa thì sặc mà chết.Cô quyết định không nói thêm nữa, Tiểu Vũ làm mặt quỷ tỏ vẻ đồng tình với cô.
Đây chính là hào môn à?May mắn cho Thanh Thanh là chuyện cô ở bệnh viện người nhà không ai biết.
Chị Lý nói sẽ không nói cho những người khác ở trong nhà Đoan Mộc, cũng sẽ không nói cho người nhà cô, để tránh mọi việc bị phóng đại lên.Làm cho người lớn trong nhà lo lắng.Chị Lý mở miệng một cái thì gia tộc Đoan Mộc, ngậm miệng thì thiếu gia hành động lạnh lùng dứt khoát.
Nói chung chỉ có