Đoan Mộc Nam nghe cô nói câu này, trong lòng lạnh ngắt.
Cả một đêm anh nhẫn nại muốn nghe cô giải thích, khiến cô tin tưởng anh hơn, nhưng đối mặt với sự nhẫn nại và yêu thương của anh, cô lại một mực chà đạp nó.Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá chiều chuộng cô, chiều chuộng một cách mù quáng, đổi lại, cô một mực không biết tốt xấu là gì.
Hay là cô căn bản không hề yêu anh, tất cả chỉ là vì cô đang chịu đựng trước quyền thế của anh thôi?Bây giờ, thừa dịp có cơ hội liền muốn giải trừ hôn ước, và quay lại với vị học trưởng kia?Ánh mắt của Đoan Mộc Nam thay đổi, trầm xuống đến mức khiến người ta không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì, toàn thân tỏa ra một tầng ớn lạnh.“Từ đầu đến cuối, em chỉ muốn nói với anh câu này thôi, đúng không?” Giọng anh không cao, nhưng trong lòng Thanh Thanh lại có chút ớn lạnh, khiến cô cảm thấy có chút hối hận.(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên /)Thế nhưng đã nói ra, cô cũng ngoan cố không chịu rút lại, một bầu không khí kết thúc lan tỏa trong phòng.“...Đúng...”“Em thật sự mong muốn anh đồng ý sao?” Khóe môi Đoan Mộc Nam nhàn nhạt cười một tiếng, không có một tia cảm xúc gì.
Thanh Thanh sợ hãi và bất an.“Thật tiếc là đã muộn….em không muốn kết hôn cũng không được...” Đoan Mộc Nam ưu nhã duỗi cánh tay ra, lấy hai quyển sổ màu đỏ trong túi ra ném trước mặt cô.
Anh vừa mới ra ngoài chính là để lấy hai cuốn sổ này, là Tiểu Trung đưa đến.Thanh Thanh nghi ngờ cầm lấy cuốn sổ, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nhìn chằm chằm vào nó, đó là hai quyển sổ chứng nhận kết hôn có ghi tên hai người, còn tấm hình chụp chung chính là lúc ở trên xe, anh kéo cô qua chụp, tấm vải đỏ ở phía sau là do photoshop.“Anh?”“Ngôn Thanh Thanh, hôm nay Đoan Mộc Nam anh chính thức kết hôn với em….”“Đoan Mộc Nam, anh thật là vô sỉ...” Thanh Thanh rơi nước mắt, cô không ngờ rằng nhà họ Đoan Mộc thật sự cái gì cũng có thể làm được.
Cô cũng không ngờ anh thật sự không hề quan tâm tới mong muốn của cô, còn ép buộc cô như vậy.Chỉ để đổi lấy tự do cho anh.Cô đột nhiên cười, nụ cười lạnh lùng, trong lòng nguội lạnh.“Chúc mừng anh, đã đạt được mong muốn rồi.”Anh và cô chưa nghĩ đến sẽ lãnh hai cuốn sổ này, nhưng bây giờ anh đã làm rồi, tại sao lại cần cô làm vật trang trí? Đúng vậy, chỉ cần anh muốn, lúc nào có ông nội, diễn kịch chút là được rồi, nhưng bây giờ thì không cần.“Em không vui sao?” Đoan Mộc Nam cất giọng lạnh thấu xương, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.“Vui chứ, có nó rồi, anh liền có thể tự do, lúc nào có ông nội, tôi sẽ diễn kịch một chút...nhưng bây giờ...có thể để tôi đi không?” Cô buồn bã hỏi.“Vội vàng hẹn hò với học trưởng sao?” Anh không ngờ cô lại trả lời như vậy, chẳng lẽ giấy hôn thú cũng không thể trói cô lại, không thể để cô hồi tâm chuyển ý,