Anh dường như đã tìm được báu vật trong tim mình, đưa cô lên xe.Chiếc xe xoay một đường hình vòng cung tuyệt đẹp, tiện thể đuổi đám người náo nhiệt đang đứng nhìn.“Em vẫn còn đang mặc váy cưới!” Thanh Thanh nói.“Anh biết.” Đoan Mộc Nam cười nhẹ một tiếng.Xe một đường lao vụt, xuyên qua những con phố nhộn nhịp đi đến ngoại ô thủ đô, những ngọn đồi trập trùng được phủ lên một lớp vàng nhạt của ánh hoàng hôn.
Xe lướt qua bãi cỏ rộng và dừng lại tại một tòa lâu đài màu trắng bên cạnh.Đoan Mộc Nam mở cửa xe cho cô, Thanh Thanh xuống xe nhìn một chút, đây không phải là trang viên nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên sao?Trong lòng cô dâng lên một chút lo lắng, không phải là lại mang cô đến gặp Lâm Kiều Kiều sao.Đoan Mộc Nam nhìn ra tâm tư của cô, liền an ủi:“Đừng lo lắng, ở đây chỉ có anh và em.” Đương nhiên là trừ nhân viên trông coi trang viên.
Thanh Thanh giống như là đã đặt được tảng đá trong lòng xuống, yên tâm nở một nụ cười thoải mái.Bầu trời hoàng hôn màu vàng nhạt dần dần chuyển sang màn đêm yên tĩnh.
Chút ánh sáng nhỏ của những cây đèn đường bao trùm cả trang viên, trông rất mờ ảo, như đang bước vào một giấc mộng đẹp.Quản gia trang viên bước tới, kính cẩn đưa một chiếc hộp màu sâm panh cho Thanh Thanh.
Cô có chút luống cuống cầm lấy chiếc hộp, Đoan Mộc Nam ra hiệu cho cô mở nó ra.Trong lòng Thanh Thanh mang một tia nghi hoặc cùng với một tia mong chờ, chậm rãi cởi bỏ dây ruy băng hình con bướm, nhẹ nhàng mở nắp hộ ra, thứ khắc sâu vào trong ánh mắt cô là một bó hoa cầm tay rất đẹp, và hai bông hoa màu hồng kiều diễm ướt át, phối hợp với hoa mẫu đơn và hoa ngân diệp cúc, quả thật rất đẹp.Thanh Thanh ngạc nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, cần thận cầm lấy bó hoa từ miệng ra, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, vui vẻ không ngậm được miệng, nhẹ nhàng đưa nó vào giữa mũi ngửi một cái, hương thơm thanh khiết thấm vào ruột gan.Đoan Mộc Nam nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, tự hồ cũng nhiễm vào anh, tâm trạng bay biến, trong mắt ngập tràn vẻ cưng chiều.
Cầm lấy tấm ren trên tay quản gia, nhẹ giọng nói với Thanh Thanh:“Nhắm mắt lại.”Thanh Thanh có chút không rõ ràng hỏi:“Anh muốn làm gì?”“Ngoan, nghe lời anh.” Đoan Mộc Nam dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói với cô.Thanh Thanh không thể thay đổi gì, ngoan ngoãn làm theo lời nói của anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.Đoan Mộc Nam cầm tấm vải ren, nhẹ nhàng che mắt cô lại.
Dang tay ra ôm cô vợ bé nhỏ vào trong ngực.
Vì hai mắt không thấy gì, Thanh Thanh khẽ kêu lên một tiếng, ôm chặt vào cần cổ cường tráng của anh.“Anh muốn đưa em đi đâu?”“Phu nhân đừng vội.” Đoan Mộc Nam ôm cô như không có chút trọng lượng nào, thì thầm vào tai cô.Thanh Thanh nép vào vòng tay anh, tim cô nhảy loạn, không biết anh sẽ cho cô điều bất ngờ gì.
Nghiêng tai lắng nghe, có tiếng nước chảy, còn có tiếng kêu của thiên nga, có vẻ là đi đến Hồ Thiên Nga lần trước.Cô đã đến Hồ Thiên Nga rồi, sao còn muốn bịt mắt cô làm gì? Chẳng le Hồ Thiên Nga hôm nay có gì đặc biệt?Đoan Mộc Nam ôm lấy thân thể cô, ngừng lại, nhẹ nhàng đem người trong vòng tay của mình đẩy ra.Đưa tay cởi bỏ miếng bịt mắt.Tấm vải từ từ tuột xuống, thứ in sâu vào mắt Thanh