Trên mặt Thanh Thanh hiện ra hai vệt ửng đỏ, tại sao lại muốn hỏi cô điều này? Cô đột nhiên nhớ tới Đoan Mộc Nam từng nói qua với cô, thủ trưởng giống như là một người cha nghiêm khắc khác của anh, câu hỏi như thế này có phải là do lo lắng cho anh không, nghĩ như vậy, Thanh Thanh do dự một lát, nhẹ nhàng đáp:“Yêu.
” Cô đáp lại thẳng thắn với trưởng bối.
Ông giống như là bị một thứ gì đó đâm vào, dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng ông vẫn cảm thấy buồn khi nghe cô chính miệng xác nhận, ông bình tĩnh hỏi:“Nếu con đường tình yêu này đầy chông gai thì sao?”Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt đen sáng ngời, suy nghĩ một lúc rồi nói:“Cuộc đời không phải là những con đường tràn đầy chông gai sao? Hai người lúc nào cũng sẽ mạnh mẽ hơn một người, chỉ cần luôn ở bên nhau, cháu tin tưởng anh ấy sẽ cho cháu hạnh phúc.
”“Nếu như, cậu ấy không phải là người mà như cháu thấy thì sao?”“Hả?” Cô có vẻ không hiểu.
“Con người luôn có nhiều mặt, cháu mới biết cậu ấy bao lâu? Hiểu cậu ấy được bao nhiêu? Nếu một ngày phát hiện ra cậu ấy không giống như những gì cháu tưởng tượng thì sao?”“Chú Mục, cháu nghĩ trên đời này không ai có thể hiểu tường tận về một người khác, nên cháu quyết định sẽ tin tưởng anh ấy vô điều kiện, haha.
” Nói xong cô hoạt bát cười một tiếng, hiểu lầm lúc trước là do cô không đủ tin tưởng anh, cho nên mới gây thương tổn cho nhau, về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần ở bên anh, dường như khó khăn thế nào cô cũng không sợ.
Thanh Thanh nhìn vẻ mặt bất định của ông thầm nghĩ, vị thủ trưởng này hôm nay rõ ràng chính là đến để thử tình cảm của cô đối với Đoan Mộc Nam.
Nghĩ thầm vừa rồi cô trả lời không có sai sót gì, mà đây cũng chính là lời nói thật lòng của cô.
Mục Thiết Quân nghe câu trả lời của cô, nhìn về phía xa xăm chỉ cảm thấy ngay cả ánh mặt trời đều chướng mắt, làm ông khó mà mở mắt, thầm nghĩ cô cũng sẽ trải qua những khó khăn gian khổ giống như mẹ cô, không giống như thường dân có thể lúc nào cũng nhìn thấy người yêu ở bên cạnh làm bạn, quan tâm.
Nghĩ đến đó, trái tim ông đau đớn từng cơn.
Ông nặng lòng nói:“Thanh Thanh, cháu còn nhỏ, chú rất hy vọng cháu có thể suy nghĩ những lời chú vừa nói, có thể hay không sau này lại đính hôn nay đi!” Ông nhìn cô, nghiêm túc nói.
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Thanh Thanh, sau này đính hôn? Tiệc đính hôn sẽ diễn ra vào tuần sau, sợ rằng Đoan Mộc gia đã tốn rất nhiều tiền mới có thể hoàn thành mọi việc, mà bây giờ ông lại nói cô sau này đính hôn? Sao ông có thể nói ra những điều như vậy? Vẫn đang thăm dò cô có lùi bước hay không sao?Sắp trở thành nàng dâu quân nhân, có phải cô cần phải tỏ ra kiên trì một chút không?Cô cười khan vài tiếng, giả vờ như không nghe rõ, trong lòng thầm mắng: “Ngôn Thanh Thanh, không ngờ mày cũng dùng tới chiêu này.
”Mục Thiết Quân trầm tư, nội tâm vô cùng phức tạp.
Sự lựa chọn giữa A và B, dường như khiến ông già đi mười tuổi trong một đêm, mái tóc trắng hai bên càng rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, mọi đau khổ đều không thể nói ra, không có thể nói cùng ai.
Cả hai chậm rãi đi lại trong gió thu xào xạc.
Ngôn Thanh