Tiếng hét này phát ra trong đám đông, khách khứa bên trong đang thì thào bàn tán.Ai gan to như vậy, dám gây rối với Đoan Mộc gia, chẳng lẽ nhân viên an ninh để cho những người như vậy đi vào sao?Người đàn ông vừa hét lớn sải bước về phía cửa, một thân trang phục màu xanh lá cây, khí chất oai hùng toát ra rất dọa người, ánh mắt hung ác, nham hiểm bắn về hướng Đoan Mộc Nam, bước chân của người này như muốn băm nhỏ sàn nhà.Đoan Mộc Nam buông cánh tay đang cầm tay Thanh Thanh, lạnh lùng quay người, khuôn mặt vui vẻ và hạnh phúc của anh ngay lập tức ảm đạm trầm xuống.“Thủ trưởng!” Cách gọi này đã từng rất kính trọng, nhưng giờ này nghe có ra rất lạnh lùng.Tay Thanh Thanh tuột ra khỏi cánh tay của Đoan Mộc Nam, cô cảm thấy lo sợ bất an, cô không biết tại sao trong lòng lại bùng lên những suy nghĩ đáng sợ, giống như giờ phút này không thể hiểu được anh, thế nhưng anh vẫn cách xa cô hơn một bước, Thanh Thanh chỉ có thể khẩn trương nhìn bóng dáng đang từ từ bước lên sân khấu cách Đoan Mộc Nam chưa đến hai mét, Thanh Thanh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.“Chú Mục?” Thanh Thanh kinh ngạc lẩm bẩm.Mục Thiết Quân đứng trước mặt Đoan Mộc Nam, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của anh.“Đoan Mộc Nam, cậu là một tên cặn bã dám làm vi phạm kỷ luật quân đội, chính là sỉ nhục quân nhân, cậu không xứng để cưới Thanh Thanh làm vợ...”Giọng nói rất lớn của ông lọt vào tai của mọi người, bầu không khí trong bữa tiệc ngay lập tức cứng ngắc, mọi người đã nhìn thấy những vấn đề này trên các tờ báo trước đó, Đoan Mộc gia và Ngôn gia vẫn bất chấp đám đông để tổ chức bữa tiệc.Ngôn Tiểu Lan hoảng hốt bước đến, trong lòng không ngừng run rẩy, ông ấy đang muốn làm gì?Trong đầu bà bây giờ lại hiện lên những lời ông ấy đã nói qua: “Hãy để cô rời xa Đoan Mộc Nam.”Vì sao ông lại muốn chia rẽ Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam? Đến cùng lý do là gì? Chẳng lẽ do bà không nghe theo lời khuyên của ông ấy, ông liền muốn cưỡng ép như hơn hai mươi năm trước?Mục Thiết Quân nhìn khuôn mặt khó chịu của Ngôn Tiểu Lan, lộ ra vẻ xoắn xuýt, nhưng trong nháy mắt liền thay đổi, đem tất cả đau khổ và gian nan chôn sâu trong lòng, lướt qua bóng dáng bà, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Nam.Đoan Mộc Nam nhìn thấy Minh Nhất đứng sau lưng Mục Thiết Quân, anh ta là con nuôi của Mục Thiết Quân, cũng là một thành viên đắc lực trong đội Sư Lang của anh, cách đây không lâu được Mục Thiết Quân đưa về bên cạnh ông ấy, khi đó Minh Nhất đã tìm đến Đoan Mộc Nam nói anh ta không muốn xa rời anh em, Đoan Mộc Nam đã thuyết phục anh ta tin tưởng Mục Thiết Quân, quyết định này chắc chắn là muốn tốt cho anh ta, sau đó Minh Nhất không bao giờ đến nữa.Bây giờ anh ta đứng sau lưng Mục Thiết Quân, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kiêu căng, mặc dù anh ta là quân nhân, trải qua mưa bom bão đạn, tố chất cứng rắn, nhưng vẫn lộ ra nội tâm bất an của anh ta.Khi Đoan Mộc Nam vô tình chạm đến ánh mắt của Minh Nhất, anh ta lại muốn trốn tránh.“Thủ trưởng, nếu như tôi làm chuyện gì sai, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt, nhưng hôm nay là ngày tôi và Thanh Thanh đính hôn.” Đoan Mộc Nam nhìn thẳng vào Mục Thiết Quân kiên định nói.“Có tôi ở đây, cậu không thể cưới cô ấy, trừ khi tôi chết….” Mục Thiết Quân nói dứt khoát, vẻ mặt uy nghiêm vô hạn.Ông vừa nói xong, khách mời liền xôn xao, một ngày đẹp trời như vậy, mà ông phải chống lại mọi thứ để phá vỡ tiệc đính hôn cho bằng được sao?Còn nữa, ông dựa vào tư cách gì để xen vào việc của Đoan Mộc gia, Ngôn Thanh Thanh là gì của ông?Tất cả mọi người tròn xoe cả hai mắt, nhìn hai người này mà nín thở, để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.Lâm Kiều Kiều liếc mắt một cái, hai người đàn ông cao to bước tới, đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của Minh Nhất, Minh Nhất nghiêng một cái, nhanh như chớp cầm chặt tay người kia, rầm một cái, người kia bay ra ngoài rơi xuống sàn nhà.
Đây không phải là người của ông cụ Đoan Mộc, chỉ là nhân viên bình thường trong khách sạn, làm sao có thể là đối thủ của những người được huấn luyện bài bản.
Một người kia nhìn thấy đồng nghiệp của mình ngã xuống thì muốn