Bình tĩnh lại một chút, cô quay người rời khỏi vườn hoa đi về phòng, đến phòng của Đoan Mộc Nam, ngồi suy nghĩ, năm năm kinh nghiệm cô không còn bốc đồng và nhu nhược như trước nữa.
Đoan Mộc Cầu đã ra lệnh không được nói chuyện này ra ngoài, vậy thì cô sẽ không thể biết tin tức gì ở đây, xem ra vẫn cần Lương Hân Văn giúp đỡ.
Cô chạm vào một cuốn sách trên kệ sách trong phòng Đoan Mộc Nam, có một lớp bụi bám vào, không phải chị Lý sẽ đến đây quét dọn mỗi tuần à? Xem ra cả tuần nay chưa quét dọn, cô cầm mảnh vải sạch lau nhẹ, mọi thứ ở đây đều có hơi thở của Đoan Mộc Nam khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Bang một tiếng, Thanh Thanh không cẩn thận làm rơi cuốn sách xuống đất, cô vội vàng cúi xuống nhặt lên, nhưng vừa nhấc sách lên, có một tờ giấy rơi ra.
Thanh Thanh nhặt tờ giấy lên, nhìn xem đó là gì, trong lòng chợt rộn ràng một lúc.
Tờ giấy này không phải là lúc cô vừa mới quen Đoan Mộc Nam năm năm trước, vì không biết gì về anh, nên cô liệt kê một bảng câu hỏi.
Nhưng cô nhớ rằng cô chưa bao giờ đưa nó cho anh, sao bây giờ có thể nằm trong sách của anh, bên trong được lấp đầy đáp án: Đoan Mộc Nam, chiều cao 186, tuổi: 28, con vật yêu thích: Ngôn Thanh Thanh, điều khó quên nhất: Ăn bánh macaron trong miệng cô Ngôn trong mưa, điều hạnh phúc nhất: được nắm tay cô Ngôn cả đời, những người yêu thích: gia đình, Ngôn tiểu thư đứng thứ nhất….
Ngôn Thanh Thanh nhìn những dòng chữ không nhịn được cười thành tiếng, nhưng không ngờ một giọt nước mắt rơi lên trên tờ giấy, Thanh Thanh vội vàng lau nó đi, cô như nhặt được báu vật, đem tờ giấy ôm vào lồng ngực, nỗi nhớ như thủy triều đang ào tới, Nam, em tin anh! anh nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra với chúng ta, phải không?Nhưng làm sao cô có thể bảo vệ tình yêu của cô bây giờ…Ha, tình yêu của cô thì cô phải bảo vệ, đàn ông của cô thì cô phải cứu về!Buổi tối, sau khi rời khỏi Đoan Mộc gia, Thanh Thanh liên lạc với Lương Hân Văn, cô do dự không biết có nên nói cho Lương Hân Văn tin tức cô vừa nghe được không.
Thanh Thanh và Lương Hân Văn ngòi đối diện với nhau, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Thanh Thanh nở nụ cười khó coi, muốn hỏi có gì tiến triển không, thế nhưng mới qua một ngày, có thể tìm ra được gì chứ? Là do cô quá sốt ruột.
“Thanh Thanh, anh xin lỗi, hôm nay gần như là không có tiến triển gì.
” Lương Hân Văn cười lúng túng, cảm thấy anh ở trước mặt cô thật vô dùng, lúc trước cho cô hy vọng bây giờ lại cho cô tuyệt vọng.
“Không sao đâu! ” Cô muốn nói gì đó để động viên và an ủi, thế nhưng cô không đủ tư cách để động viên anh đi tìm mạo hiểm, nghĩ tới ông nội đang giấu giếm chuyện này, Lương Hân Văn làm sao có thể qua được Đoan Mộc Cầu? Mà cô, lại không biết làm thế nào mới đúng.
“Thật ra cũng không phải là không thu hoạch được gì.
” Anh vừa mới bắt đầu hành động đã bị ngăn cản như vậy, vụ án này càng ngày càng không phải chỉ là một vụ án giết người đơn giản như vậy.
Anh nói ra hết những hoang mang trong lòng cho Thanh Thanh, tất nhiên đã lược bớt cuộc