Thanh Thanh vào cửa hàng mua một ít quần áo ấm, nghe nói nước A rất lạnh.
Cô đang đứng trong một cửa hàng chọn quần áo, đột nhiên cảm thấy đầu mình bị đánh.
Cô lảo đảo một chút, thiếu chút nữa liền không thể đứng vững.
Cô quay đầu tìm kẻ đã tấn công mình lại thấy một người phụ nữ xa lạ đúng bên cạnh trừng mắt nhìn, Thanh Thanh tức giận, cô hình như không quen người này, tại sao lại vô duyên vô cớ dùng túi xách đánh vào cô?Thanh Thanh đang muốn nói lý, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng sau lưng cô ta - Mộng Hạ.
Xem ra là người phụ nữ này bị Mộng Hạ xúi giục, Thanh Thanh bước tới và định tra hỏi, không ngờ Mộng Hạ cũng bước lên phía trước và tát vào mặt Thanh Thanh một cái.
“Bốp!” Cái tát này có lẽ Mộng Hạ đã dùng hết sức, ngay cả lòng bàn tay của chính cô ta cũng cảm thấy tê dại, cô nắm tay lại, trừng mắt về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh quay người còn chưa đứng vững liền nhận lấy cái tát hết sức của Mộng Hạ, lỗ tai không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào, ù ù khó chịu, cô bám chặt vào tường, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại.
Thấy Mộng Hạ hung hăng tiến lên, nâng tay lên hướng vào mặt Thanh Thanh.
Chỉ là lần này bị Thanh Thanh nhanh chóng bắt lấy.
“Mộng Hạ, chị điên rồi à?” Thanh Thanh trong lòng cũng một bụng lửa giận, dựa vào đâu hết lần này đến lần khác muốn nhục nhã cô.
“Tôi điên à? Bất quá tôi điên cũng không thể so sánh với tội phạm giết người như cô được?”Cái tội danh giết người hoàn toàn đánh bại Thanh Thanh, sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, mặt không còn chút máu, lùi lại phía sau mấy bước, chống vào tường, chuyện cuối cùng cũng tới, không cần biết kẻ giết người là ai…“Làm sao? Nhớ rồi? Ngôn Thanh Thanh, đồ tiện nhân, làm sao không biết xấu hổ còn sống ở đây, sao cô không chôn cùng chú Lương đi! ” Mộng Hạ như một con gà mái tức giận, muốn dùng cái mỏ nhọn bóp chết Thanh Thanh.
Mộng Hạ mắng một trận vẫn chưa hết giận, cầm túi xách trong tay đánh thẳng vào mặt Thanh Thanh, làm trên trán cô xuất hiện những vết máu nhàn nhạt.
“Ngôn Thanh Thanh, sao cô không chết đi, cô giết chú ấy, cô giết chú ấy! ” Mộng Hạ gầm lên, trong lòng cô ta dâng lên một tia bi thương, vì cái gì, Ngôn Thanh Thanh luôn xuất hiện ở trước mặt cô và Lương Hân Văn, tình yêu vốn dĩ thuộc về cô ta, bây giờ lại xa cách như vậy, bây giờ cha Lương vừa chết, làm cho hôn ước bền chặt của hai nhà lại xuất hiện một vết nứt lớn như vậy.
Cha Lương chết, Lương gia sụp đổ, cha cô làm sao có thể dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này?“Ngôn Thanh Thanh, cô là yêu tinh hại người, tại sao lại muốn phá hoại hạnh phúc của tôi? Vì cái gì….
cô đi chết đi, đi chết….
”Mộng Hạ dùng sức kéo Thanh Thanh đang dựa bên tường, chất vấn cô, Thanh Thanh như một người chết, không có ý thức phản kháng, Mộng Hạ nhìn thấy Thanh Thanh hồn bay phách lạc cô ta càng phách lối, cô ta đẩy mạnh thân thể