Người đàn ông tìm thấy một chỗ khuất trong quán cà phê để ẩn nấp.
Thanh Thanh bị dọa làm đổ ly cà phê trong tay, ông chủ cách Thanh Thanh rất gần, ông chủ so với khách ở đây điềm tĩnh hơn nhiều, giống như chuyện này thường xuyên xảy ra, ông cẩn thận ra hiệu cho Thanh Thanh nấp vào sau quầy, Thanh Thanh run rẩy hít một hơi thật sâu, thừa dịp người đàn ông không chú ý bò đến nấp sau quầy, một tiếng súng cực lớn từ ngoài cửa truyền vào, xuyên vào màng nhĩ của mọi người.
Thanh Thanh theo bản năng nhìn theo hướng tiếng súng, hai bóng dáng cao lớn đập vào mắt cô, một người hơi mập, người còn lại làm cô ngây ngốc một giây, là Minh Nhất!.
Minh Nhất cũng đã nhìn thấy cô ngay lúc cô còn đờ đẫn, anh ta kinh ngạc trong giây lát, người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một khẩu súng máy dài bắn về hướng quán cà phê.
Ông chủ quán cà phê nhìn thấy Thanh Thanh bị dọa đến ngốc thì bắt lấy cổ áo của cô, kéo cô vào trong quầy, hai vợ chồng chủ quán và Thanh Thanh tránh được một tiếng súng máy chói tai, Thanh Thanh cảm giác toàn bộ căn phòng đang rung lên, căn phòng còn lại một mảnh hỗn độn, toàn bộ ly thủy tinh và đồ dùng đều vỡ nát…Trong căn phòng là một mảnh hỗn độn, toàn bộ ly thủy tinh và đồ dùng đều vỡ nát….
“A!” Thanh Thanh hét lên một tiếng, cánh tay cô bị trúng đạn, cơn đau rát dữ dội ập đến khiến cô cảm thấy toàn bộ cánh tay như bị cắt đứt, cô đau đớn cắn chặt môi.
Ông chủ mở cánh cửa bên trái của quầy chạy ra ngoài, vẫy tay với Thanh Thanh ra hiệu cho cô chạy ra theo hướng này, sau đó hai vợ chồng nhanh chóng rời đi, Thanh Thanh nhịn đau đớn, cố gắng hết sức để hạ thấp cơ thể của mình dưới quầy chạy ra khỏi quán cà phê theo cánh cửa nhỏ, trốn vào một con hẻm nhỏ phức tạp.
Minh Nhất không ngờ rằng đồng bọn sẽ bắn súng loạn xạ, vội vàng ngăn cản nhưng vẫn khiến nhiều người bị thương.
Anh ta dù sao cũng xuất thân là một quân nhân, cho dù hiện tại thân phận bị đảo ngược, anh ta cũng không thể giết người như cỏ rác vậy.
Những người bị thương thừa dịp tiếng súng dừng lại, chạy như bay về sau quầy hàng, hướng theo cánh cửa nhỏ trốn thoát như Thanh Thanh.
Thanh Thanh nắm chặt cánh tay đau đớn chạy vào trong con hẻm xa lạ, vợ chồng chủ quán đã trốn thoát không để lại dấu vết, vừa định dừng lại nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng súng nổ sau lưng, không dám dừng lại, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
Những giọt mồ hôi lớn như hạt đầu lăn dài trên má, con hẻm càng ngày càng vắng vẻ, sắc mặt cô cũng càng ngày càng tái nhợt, hai chân giống như đang giẫm trên vải bông, yếu đuối bất lực, cuối cùng cô chui vào một ngôi nhà to như một nhà máy khí thải, trốn dưới một tấm thép, cái mông yếu ớt dựa vào tấm thép.
Qua tấm thép và đống gỗ, cô có thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài ngôi nhà, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng, đó người đàn ông bị thương kia, anh ta quay đầu lại với mái tóc rất dày, có vẻ cũng muốn bước tới, nhưng không ngờ ầm! người đàn ông ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ, Thanh Thanh bị dọa gần như muốn ngất đi, nhanh chóng bịt chặt miệng để ngăn bản thân mình hét lên.
Lòng bàn tay che kín miệng cô, tản