Khuôn mặt nai tơ đang cười nói của Dịch Tuấn chợt cứng đờ, anh ta lắp bắp nói:“Thanh Thanh, chuyện của anh Nam tôi không biết gì hết, không biết gì, cô có thể hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này tôi thật sự không biết.
”Thanh Thanh nhìn biểu hiện của anh ta có chút kỳ lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc kệ cánh tay đang bị thương, tay kia vội vàng kéo tay Dịch Tuấn hỏi:“Anh thật sự không biết sao? Tình cảm của hai người tốt như vậy, mà cũng không biết sao?”“Không biết, thật không biết.
” Đầu anh ta lắc lắc như một con gà trống, “Nhưng Thanh Thanh, tôi thề, tôi giơ tay ủng hộ chuyện của hai người, tôi chỉ công nhận cô là người vợ duy nhất của anh ấy! A, tôi chỉ nhận cô là chị dâu, không, ý tôi là tôi sẽ giúp cô tìm anh ấy càng sớm càng tốt, thật! thật….
”Anh ta nói năng lộn xộn, nhưng câu nói cuối cùng mới có tác dụng.
“Anh thật sự giúp tôi tìm kiếm anh ấy sao?” Thanh Thanh giống như đang thuyết phục bản thân cô tin tưởng anh ta, cũng như cho cô thêm một hy vọng.
Đến lúc này, Dịch Tuấn rảnh rỗi đều qua thăm Thanh Thanh, sau ba bốn ngày, tình trạng của Thanh Thanh đã cải thiện, có tiểu Niên giúp đỡ, Thanh Thanh có thể đi ra ngoài phơi nắng.
Lúc này cô mới phát hiện ngôi nhà cô đã ở một tuần nay là một tòa lâu đài cổ.
Trời ạ, cô thật không thể tượng tượng được cô lại sống trong một lâu đài sang trọng thời Trung cổ, lâu đài được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp, bên ngoài là một bãi cỏ mênh mông.
Bởi vì lâu đài tọa lạc trên núi cao, nhìn xuống dưới cây cối rợp bóng, hồ nước trong vắt, một con đường quanh co uốn lượn hướng lên lâu đài, ngọn núi phía trên được bao phủ sương khói, phong cảnh đẹp không sao tả xiết,Thanh Thanh rất ngạc nhiên, trong đời cô chưa từng được nhìn thấy tòa lâu đài nào, không ngờ bây giờ lại được sống trong đó.
Lâu đài rất lớn, có hàng trăm gian phòng, Dịch Tuấn nói cho Thanh Thanh chỗ nào được phép vào, chỗ nào không được phép vào.
Bởi vì một nửa là khu làm việc, cô không tiện đi lại, Thanh Thanh hiểu rõ Dịch Tuấn là người đi đường, khu vực làm việc là nơi bọn họ đàm phán công việc và tiếp khác, nếu cô xuất hiện thì sẽ đường đột, mà như vậy cô cũng không thích, cho nên những chuyện Dịch Tuấn nhắc nhở cô đều vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này, có một tiếng ồn ào từ xa vọng đến, Thanh Thanh và một số người đang đứng trên ban công nghe loáng thoáng giọng nói của người phụ nữ, nhưng không rõ cô ta đang nói gì.
Lúc này, một quản gia đi tới tìm Dịch Tuấn, nói với anh ta mấy câu bằng tiếng anh, anh ta cau mày.
Xoay người tạm biệt Thanh Thanh, nói có việc cần giải quyết, nói cô ở lại sân sau đừng chạy ra ngoài.
Thanh Thanh nói anh ta yên tâm rằng cô có chừng mực.
Dịch Tuấn đi theo quản gia đến sảnh vườn của lâu đài cổ, một người phụ nữ xinh đẹp có làn da màu lúa mì đang ngồi trên sô pha thở phì phò, đứng bên cạnh là một cô hầu gái dáng vẻ hoảng sợ, không dám thở mạnh.
Ngay khi Dịch Tuấn nhìn thấy những người này, anh ta nở một nụ cười đầy mê hoặc, ngồi bên cạnh cô