Suy cho cùng thì đây cũng là một cuốn bí kíp, tuy trông nó hơi rách nát thật nhưng bên trong chữ vẫn còn nguyên vẹn.
Chẳng là cái chữ này là chữ của thời đại quái quỷ nào đây? Hắn làm sao đọc hiểu được cái thứ này?
[Túc chủ bật tính năng dịch thuật lên đi.
Hệ thống vừa mới cập nhật thêm tính năng đó cho túc chủ.
Bấm vào đây nè.]
Lúc này trên màn hình hiện lên ký hiệu quyển sách, Ma Tùng Quân bấm vào trong đó thì ngay lập tức quyển sách trước mắt hắn chuyển sang ngôn ngữ hắn có thể hiểu.
[Lần sau túc chủ chỉ cần ra khẩu lệnh hoặc suy nghĩ là được.]
“...”
Biết thế nào con Phiền Bỏ Mẹ cũng nói câu đó, do hắn không để ý nên mới bị nó dụ lần này.
Bình thường hệ thống luôn hướng dẫn hắn tính năng mới chứ không phải là Phiền Bỏ Mẹ.
Và mỗi lần như thế hệ thống luôn thông cho hắn rằng có thể ra hiệu bằng khẩu lệnh hoặc suy nghĩ.
“Hử? Quyển sách thế mà không dùng loại lực nào?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Túc chủ xui rồi.
Sách này chỉ thuần luyện thể, tức có thể đẩy nhanh thể lực của túc chủ vượt qua mức giới hạn của con người.
Coi như cũng được, nhưng mà đây là thế giới phép thuật, túc chủ chơi hệ vật lý xác định chỉ có no hành.]
“Câm đi cho tao đọc.”
[Rõ!]
“Khoan đã, không thể dùng điểm để học ư? Còn phẩm chất toàn dấu hỏi chấm là sao?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
[...]
“Được rồi mày nói đi.”
[Trong số các quyển bí kíp, chỉ duy nhất quyển này là không rõ phẩm chất.
Tại nó cũ quá, khó mà thẩm định được, tên của nó cũng chỉ dựa trên bìa sách mà ghi ra.
Công dụng có hết trong đó, cũng chưa từng có ai luyện thử bao giờ nên hệ thống không thể giúp túc chủ học nó.]
“Chưa từng ai luyện thử, hay là chưa từng có ai luyện được?” – Ma Tùng Quân hỏi lại cho chắc.
[Cả hai.]
Thôi nếu đã không nhờ hệ thống học dùm được thì hắn tự học cũng được.
Ma Tùng Quân cũng không bài xích chuyện học võ, ngược lại hắn khá thích thú.
Lần trước là do hệ thống có thể tự học cho hắn, nên hắn lỡ tay thử một cái.
Đâm ra nhiều lúc đánh nhau hắn cũng không dùng Phách Không Thần Quyền cho mấy, bởi đó là thứ của hệ thống học dùm, chính quy cũng không phải do hắn học.
Nếu không phải mình tự trải nghiệm, thì không thể nào quen thuộc mà sử dụng nó được.
Nghĩ đến đây Ma Tùng Quân bắt đầu thoải mái đọc nó.
Phẩm chất là gì hắn cũng không quan tâm nữa, dấu hỏi chấm kia chắc chắn là đồ xịn rồi.
Có điều càng đọc gương mặt của Ma Tùng Quân càng đen lại.
Hắn hoàn toàn không hiểu quyển sách này đang nói về cái quái gì.
“Sao toàn luyện tập hít thở thế này? Còn cả huyệt vị nữa...”
Càng đọc Ma Tùng Quân càng rối, hắn chẳng hiểu một chút gì trong quyển sách này ghi.
Có những đoạn còn nói phải cảm nhận sức mạnh của cơ thể, sức mạnh của thế giới xung quanh.
Bất quá đọc không thì cũng không thể hiểu được, cứ thử làm theo coi có tác dụng gì không.
Hắn dặn mấy đứa nhỏ một tiếng rằng đừng làm phiền hắn, sau đó hắn leo lên gác của xe để bắt đầu luyện thử.
Bước đầu chỉ cần tầm hít thở theo đúng nhịp quyển sách ghi là được.
Chừng nửa tiếng sau, Ma Tùng Quân đi xuống cầu thang, lỡ chân ngã một cái khiến cả cái xe nhún một phát:
“Rầm!!”
“Quân ca!”
“Thúc thúc...”
Bên ngoài Huyết Phong lập tức nhảy lên xe đỡ lấy Ma Tùng Quân, chỉ thấy cơ thể Ma Tùng Quân nóng hừng hực, hơi thở gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại.
Gương mặt còn cau có như sắp chết đến nơi.
“Đưa ta...!ra ngoài...!khó thở quá.” – Ma Tùng Quân vỗ ngực, khó khăn nói.
“Được được, Nhược Đan, Nhược Tuyết...!ra để ca đưa huynh ấy xuống.” – Huyết Phong vội nói.
Ở dưới xe Lưu Béo cũng lo lắng đỡ lấy Ma Tùng Quân, sau đó Ma Tùng Quân được đỡ ngồi lên cái ghế bố.
Chừng 5 phút sau hơi thở của Ma Tùng Quân mới dần đều trở lại, trước hắn từ từ mở mắt ra ngắm nhìn xung quanh.
Bốn đôi mắt đang nhìn chăm chú hắn với thần sắc lo lắng.
“Thúc thúc, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Hu hu...!Nhược Đan sợ lắm.”
Lúc này Ma Tùng Quân mới nhận ra Yên Nhược Đan đang sử dụng năng lực của mình để tạo ra hoa sen bọc lấy hắn.
Thấy thế Ma Tùng Quân vội nói:
“Thúc không sao, Đan Đan không cần chữa thương đâu.
Ta không bị thương.”
“Thật không?” – Đôi mắt Yên Nhược Đan ướt nhẹp nói.
“Thật!” – Ma Tùng Quân gật đầu khẳng định.
Phải của hắn, là nơi Yên Nhược Tuyết đứng, con bé không nói một lời nào, chỉ khẽ nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn.
Thấy Yên Nhược Đan thu hồi lại ma thuật, Ma Tùng Quân xoa đầu cám ơn con bé một tiếng, hắn cũng xoa đầu Yên Nhược Tuyết an ủi.
“Nhược Tuyết, lên trên gác lấy cho ta quyển sách xuống.
Ta đang luyện võ nên hơi khó thở một chút.” – Ma Tùng Quân xoa đầu Yên Nhược Tuyết cười khổ nói.
Lập tức Yên Nhược Tuyết gật đầu mạnh một cái rồi leo lên xe đem quyển sách xuống, con bé cẩn thận đưa quyển sách cũ nát cho Ma Tùng Quân.
“Ta đang luyện cái này, có vẻ như rất hiệu quả.
Đợi ta luyện xong có thể đưa cho hai đệ luyện thử.” – Ma Tùng Quân nhìn Huyết Phong và Lưu Béo nói.
“Quân ca, đệ có thể dùng súng được.
Không cần mấy cái này đâu, dạo gần đây đệ dường như sắp thức tỉnh ma thuật của mình rồi.
Hình như là hệ Hỏa...” – Lưu Béo gãi gãi đầu nói.
Với Lưu Béo mà nói, hắn không muốn luyện võ làm cái gì, nếu có thể chế tạo thành công mấy vũ khí trong điện thoại chỉ.
Thì hắn thừa sức đối đầu với một Ma Pháp Sư rồi, không phải là Lưu Béo lười, mà hắn thật sự không hứng thú với võ học gì đó nhàm chán như Ma Tùng Quân và Huyết Phong hay luyện.
Hắn mập thế này, làm sao đánh được ai?
Bất quá có vũ khí súng, hắn có thể tự bảo vệ bản thân lẫn hai chị em Yên Nhược Đan, như thế sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc bỏ thời gian luyện thứ mình không chuyên.
Lúc trước nếu không có súng ống, thật sự hắn sẽ thử, bởi hắn đã hứa sẽ không trở thành kẻ cản đường.
Hắn sẽ luyện bắn súng.
Biết được suy nghĩ đó của Lưu Béo, Ma Tùng Quân cũng không nói gì.
Quả thật sở trường của Lưu Béo vẫn là rèn thì cứ để nó rèn thôi.
Hắn lại nhìn sang Huyết Phong, chỉ thấy Huyết Phong lắc