Sáng hôm sau, Ma Tùng Quân dậy sớm lại tất bật với công việc bán buôn hủ tiếu của mình.
Ngày hôm qua hắn hỏi Lâm Chấn Hưng và Trịnh Hào về một số điều cần lưu ý.
Thực ra cũng chẳng có gì nhiều, cứ đi và buôn bán như người bình thường thì chẳng sao cả.
Nhưng có một vấn đề cực kì nan giải nằm ở đây.
Cái thế giới chết tiệt này không phải là thế giới bình thường, con mẹ nó phép thuật là cái quái quỷ gì vậy? Còn có những người dị năng nữa? Cái thế giới này không bình thường hay là do hắn không bình thường.
Hôm qua hắn thấy Lâm Chấn Hưng tay không triệu hồi ra một ngọn lửa to bằng cả ngôi nhà.
Suýt chút thì làm cháy xe của hắn, còn tên Trịnh Hào trông vô dụng vãi chưởng kia lại có thể thao túng mặt đất tạo thành mấy tấm khiên che thân.
Mắc cười một cái khi Trịnh Hào biểu diễn, trông hắn không khác nào con rùa béo núc ních núp trong cái mai của mình.
Ma Tùng Quân cảm thấy thế giới này quá không ổn rồi.
Một người bán hàng rong như hắn tốt nhất nên ở yên một chỗ trong cái trấn này, chạy loạn như mấy người kia có khi chết lúc nào không hay.
Đến trưa, buôn bán kết thúc.
Hắn ngồi tựa vào cái ghế bố mới được đóng xong bởi thợ làm gỗ trong trấn.
Tay đưa thuốc lên miệng rít, một tay còn lại thì xoa đầu con Meo đang nằm trên bụng hắn.
Cuộc đời này thảm rồi.
Hắn là một kẻ chẳng có chút sức mạnh nào ngoài thân thể hơi cường tráng một chút này cả.
Tưởng tượng có ngọn lửa như của Lâm Chấn Hưng đốt lên người, hắn thành Quân thui cái chắc.
Nhưng bây giờ không rời khỏi cái trấn này không được.
Mấy người Lâm Chấn Hưng, Trịnh Hào và Biện Văn nghĩ hắn là nhà lữ hành.
Có thừa kỹ năng sống bên ngoài kia, tất nhiên là họ chỉ nghĩ hắn chỉ ở lại đây vài hôm rồi rời đi tiếp.
Nhưng không, hắn chả biết cái mẹ gì về thế giới bên ngoài cả.
Cho ta xin lỗi có được không? Ta không cần mặt mũi, ta cần mạng, cho ta ở lại đây đi.
Nghe nói còn có một đống quái vật ngoài kia, con bà nó ơi còn cho thân già này sống nữa hay không?
“Con Phiền Bỏ Mẹ đâu, lăn ra đây cho bố mày.
Mày đẩy bố mày đến cái thế giới chó cắn nào thế hả???”
Ma Tùng Quân gào mồm vào điện thoại.
[Đinh! Phiền Bỏ Mẹ có mặt.
Chủ thiết bị giữa trưa nắng nóng hạ hỏa hạ hỏa.]
Trán Ma Tùng Quân nổi gân xanh, hắn xúc động suýt tí nữa thì đập luôn cái điện thoại.
Vẫn may, đập hỏng có mà dùng cục gạch.
Đây là thứ duy nhất để hắn tra cứu thông tin.
“Mày nói đi, làm thế quái nào tao có thể sống được ở cái nơi chết tiệt này?”
“Cạch cạch cạch …”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa đóng vài cái khung gỗ không biết để làm gì.
Sáng nay hắn đặt mua mấy ván gỗ của xưởng gỗ cách đây mấy dãy nhà.
Ông chú đó mang cho hắn đến mấy tấm gỗ to tổ bố, nhưng lại không hề lấy tiền.
Chỉ xin một tô hủ tiếu đem về cho đứa con ở nhà ăn thử.
[Cả ngày hôm qua Phiền Bỏ Mẹ không thể giải đáp vì chủ thiết bị đã tắt chức năng tự động cảnh báo.
Nay chủ thiết bị đã gọi, Phiền Bỏ Mẹ xin giải đáp.]
“Làm ơn, lần sau mày có thể nói luôn được không?”
Cảm thấy cái con AI này lúc nào cũng dài dòng, Ma Tùng Quân phải năn nỉ nó.
[Đã hiểu.]
“…”
[…]
“Sao mày câm luôn rồi?” – Ma Tùng Quân hét lên.
[Phiền Bỏ Mẹ đang phân tích cách nói chuyện của chủ thiết bị.]
“Để làm gì?”
[Để chủ thiết bị cảm nhận được sự khó chịu của chính bản thân chủ thiết bị]
“Ý là mày nói tao khó chịu với mày đấy hả? Ờ, đúng rồi đấy! Mày nhanh lên con AI chết tiệt này.” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
[Đã phân tích xong.
Phiền Bỏ Mẹ xin quyết định không sử dụng tính cách của chủ thiết bị.
Bởi vì tính cách của chủ thiết bị quá thô lỗ, không tôn trọng người khác.
Phiền Bỏ Mẹ xin sử dụng cách nói của Lâm Chấn Hưng vì đây là tính cách nho nhã, lễ độ, tôn trọng người nghe.
Không giống chủ thiết bị hành hung người bằng miệng.]
“Mày biết cách chọc điên người khác đấy con AI khốn kiếp … Mày là máy móc, đừng nhét chữ người vào đây, làm ơn vào vấn đề chính cho tao, tao lạy tám đời tổ tông nhà mày.”
Ma Tùng Quân gằn giọng lên, hắn siết chặt cây búa gỗ trên tay đến mức thân cây búa bị hắn bóp gãy làm đôi.
[Theo như thông tin có được qua hai ngày đo đạc năng lượng của thế giới này.
Chủ thiết bị có tỉ lệ chết đến 98% nếu lang thang bên ngoài khu vực an toàn của con người.]
“Ờ tốt.
Cái gì mà sẽ hỗ trợ tao sống cuộc sống mới bla bla … Sống thế mẹ nào được với cái tỉ lệ chết ngang bằng mẹ nó người tự tử hả con khốn Phiền Bỏ Mẹ nhà mày?” – Ma Tùng Quân phát tiết.
Sau một lúc, hắn thở hồng hộc rồi nói: “Vùng an toàn là cái khỉ gì? Giải thích nhanh gọn lẹ vào vấn đề.”
[Hai ngày nay Phiền Bỏ Mẹ đã lén đặt một số robot mini không người lái để thám thính tình hình của toàn bộ trấn.
Tổng hợp nhiều cuộc trò chuyện của dân chúng trong thành, từ đó đưa ra kết quả phán đoán sơ bộ.]
“Mày vẫn không vào vấn đề chính?”
[Vị trí hiện tại: Trấn Phúc Lộc thuộc vương quốc Dạ Lang, nằm tại phía Nam siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu.
Vùng an toàn (Dự đoán): Là nơi có các thành trấn như của con người.
Vùng không an toàn (Dự đoán): Thường là các khu rừng nguyên sinh chưa có dấu chân của con người.
Chỉ những ma thuật sư hoặc thợ săn tiền thưởng mới có khả năng đặt chân vào đó.
Vùng cam (Dự đoán): Nằm giữa vùng an toàn của con người và vùng không an toàn.
Thi thoảng sẽ có vài dã thú vượt xa sức mạnh người bình thường xuất hiện.
Có tính đe dọa cao đối với con người, sức mạnh tương đương một con kiến và một con voi.
Con đường an toàn để đến vùng đất kế tiếp: Tạm thời không thể tính toán do thiếu hụt thông tin.
Đề xuất 1: Ai ở đâu ở yên chỗ đó cho đến khi có thêm thông tin về cung đường an toàn.
Đề xuất 2: Chủ thiết bị có thể chọn chế độ sinh tồn.
Hệ thống sẽ đưa ra những lựa chọn để chủ thiết bị có thể sinh tồn trong trường hợp này.
Có thể chủ thiết bị chưa biết: Có rất nhiều người được cử đi khám phá thế giới mới, nên qua hàng ngàn năm.
Công nghệ tiên tiến và phát triển vược bậc, tiện nghi tận răng, có thể giúp chủ thiết bị sở hữu thích hợp với môi trường sống khắc nghiệt nhất.
Chủ thiết bị không