Cả một đêm đó, Đại Cathay không tài nào ngủ được.
Hắn buộc phải đưa ra lựa chọn, trở thành kẻ phiêu bạt một mình hoặc là trở thành đồng đội với Ma Tùng Quân.
Kiếp trước bị đàn em đâm chết, khiến hắn khó có thể mà tin tưởng người khác được.
Nhưng đó là với điều kiện hắn thành lập một thế lực lớn ở đây, hiện tại hắn hoàn toàn không có ý định đó.
Vả lại bản thân hắn ở kiếp này là một kẻ bất tử đúng nghĩa.
Nếu kiếp trước một vài vết thương có thể khiến hắn chết, thì kiếp này sợ rằng không thể, trừ khi để cho người ta chém cái đầu mình xuống thì may ra.
Mục đích trước khi gặp Ma Tùng Quân của Đại Cathay chính là trở thành Mạo Hiểm Giả tự do, chu du khắp mọi nơi.
Nhưng giờ hắn nhận ra cái ước mơ đó chính là vấn đề cực kì lớn.
Nếu sống một mình, có lẽ rất khó để làm điều đó.
Thế giới xa lạ, con người xa lạ, chỉ có một chút kí ức không trọn vẹn của Chu Tước thì không đủ để hắn sinh tồn trong thế giới này.
Ma Tùng Quân thì khác, hắn cũng là một kẻ xuyên đến thế giới này giống mình.
Ma Tùng Quân lại sống ở thế giới này lâu hơn hắn, sinh tồn đến tận bây giờ và cũng phải công nhận rằng thế giới này không dễ sống đối với người như bọn họ.
Trừ phi chịu nhịn nhục, ở một tòa thành an toàn, trở thành dân đen buôn bán, lao động để sống qua ngày.
Nhưng cái quyền công dân của thế giới này nó mơ hồ lắm, vì đây là thế giới phong kiến, chỉ cần bọn có quyền thế để ý đến, muốn mình chết lúc nào cũng được.
Mạng sống bị định đoạt bởi những kẻ không giảng đạo lý, tất nhiên Đại Cathay không chịu sống cảnh như thế, nếu không kiếp trước hắn cũng không làm đại ca giang hồ, sống ngoài vòng pháp luật làm gì.
Nếu được chọn, người bình thường ở thế giới này chẳng ai muốn sống một cuộc sống tối ngày phải lo kẻ mạnh hơn hiếp đáp mình.
Phải chăng họ chấp nhận, một là vì không có khả năng thay đổi cuộc sống, sợ nguy hiểm và nghĩ mình không làm được.
Hai là vì thiếu kiến thức, chấp nhận thế giới quan này là như thế kể từ khi sinh ra, nên không biết mạo hiểm vùng dậy để làm gì.
Sáng sớm, khi Đại Cathay vừa định đi ngủ thì hắn thấy dưới sân bắt đầu vang lên tiếng rục rịch và giọng nói của mấy người Ma Tùng Quân.
Thế là hắn quyết định đi xuống, với đôi mắt thâm quần, cùng gương mặt điển trai, trông hắn tiều tụy một cách đẹp mã.
Ở đây có bốn thằng đàn ông, Ma Tùng Quân vừa già vừa giống côn đồ, Lưu Béo vừa già vừa mập, Huyết Phong thì trông cục súc, mặt như muốn đấm người.
Còn lại Đại Cathay trông đẹp trai đến lạ, đôi mắt hai mí đợm buồn, cùng với nốt ruồi ở dưới mắt như càng là điểm nhấn cho cặp mắt buồn kia.
Đến cả chân mày cũng đậm nữa, điểm nhấn chính là cặp mắt và cái sống mũi thẳng đứng kia.
“Sao trông mặt nó thấy ghét thế nhỉ? Cười cái gì?” - Ma Tùng Quân lẩm bẩm nói rồi hô lớn về phía Đại Cathay.
“Quân ca, cho đệ gia nhập nhóm đi.
Đệ nghĩ rồi, khám phá cùng mọi người sẽ vui hơn ha ha.” – Đại Cathay cười ha hả nói.
“Quân ca, tin tưởng hắn được không?” – Lưu Béo lại gần nói nhỏ bên tai Ma Tùng Quân.
“Có khi nào hắn âm thầm bắt cóc Đan Đan và Tuyết Tuyết đi không ca?” – Huyết Phong cũng nói nhỏ ở bên còn lại.
Sáng sớm bị hai thằng đực rựa thì thào vào tai, khiến Ma Tùng Quân nhịn không được sút vào mông mỗi thằng một cái.
“Tin cách nhìn người của ta là được.” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Vậy đệ tin.”
“Đệ cũng tin.”
Huyết Phong và Lưu Béo gật đầu nói.
“Không được!”
Đột nhiên có một tiếng phản đối cất lên.
Là Yên Nhược Đan, con bé chỉ thẳng tay về phía Đại Cathay nói:
“Một người không rõ lai lịch, tự dưng thúc thúc cho vào đội.
Thúc thúc tin người quá vậy, đã thế hắn còn hút thuốc nữa.
Một mình thúc thúc hút là được rồi, không cho vào.”
“Hả?” – Đại Cathay hả lên một tiếng.
Hắn cười khổ nhìn sang Ma Tùng Quân.
“Đan Đan!!” – Ma Tùng Quân lớn tiếng gọi Yên Nhược Đan.
“Thúc muốn nói gì nói đi.” – Yên Nhược Đan trừng mắt lên nhìn Ma Tùng Quân.
“Không được hỗn như thế, dù gì cũng là người lớn.
Tất nhiên ta sẽ không cho vào đội ngay, chỉ cần cùng với chúng ta làm vài ba nhiệm vụ, đi chung một khoảng thời gian, nếu thấy không thích hợp thì mọi người có thể phản đối, nếu hắn thấy không thích hợp thì có thể rời đi.”
Ma Tùng Quân kiên nhẫn nói, sau đó nhìn Đại Cathay hỏi: “Thế này được không?”
“Được, Quân ca yêm tâm.
Ta hiểu mà, thế giới này rất khắc nghiệt, không thể tùy tiện tin người được.
Dù gì ta cũng vừa mới bị lừa một vố cay cú, thật sự cũng khó mà tin tưởng mọi người ở đây được.
Không sao, thời gian còn dài, chúng ta có thể từ từ làm quen.”
Không hổ là kẻ kiếp trước từng làm đại ca xã hội đen, Đại Cathay rất biết cách nói chuyện.
Với lời nói đó, Yên Nhược Đan cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, vả lại tên này cũng có vài phần đẹp trai, coi như là con bé bỏ qua.
Nếu Ma Tùng Quân biết được suy nghĩ đó trong đầu của Yên Nhược Đan, hắn nhất định sẽ lên án ngay lập tức.
Mới bao nhiêu tuổi? 7 tuổi mà đã mê trai? Sau này lớn lên còn mê trai đến cỡ nào nữa?
Ma Tùng Quân thanh toán tiền phòng trọ, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc xung quanh để chuẩn bị rời khỏi thị trấn.
Hắn rời đi ngay trong sáng sớm, nhiều người dân thức dậy không thấy xe hủ tiếu hắn đâu liền hỏi chủ nhà trọ.
Biết hắn đang hướng về thành Phù Sương thì không ít người chuẩn bị hành lý để lên thành Phù Sương luôn.
Có không ít người buôn đồ đạc từ dưới trấn lên thành Phù Sương trên cao, kiểu gì cũng đi, thà đi sớm để tìm xe hủ tiếu của Ma Tùng Quân.
Trong cái xe chật chội, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ngồi ở hàng ghế trên.
Trong thùng xe thì Lưu Béo, Huyết Phong và Đại Cathay ngồi đánh bài tiến lên với nhau.
Trò này kiếp trước Đại Cathay tự nhận là cao thủ, ban đầu chỉ có Lưu Béo và Huyết Phong đánh với nhau để giết thời gian.
Giờ có thêm Đại Cathay,