Vài ngày sau, Ma Tùng Quân cùng nhóm Hỏa Ngân Thương về đến thành Phù Sương.
Vốn thấy nhóm người Ma Tùng Quân dẫn theo hai con gấu Ma thú, có không ít người đánh chủ ý lên bọn họ.
Nhưng phát hiện ra Long Hân Nghiên có trong đội hình, tất cả đều dẹp đi cái suy nghĩ đó.
Nếu mà so về độ nổi tiếng của Long Hân Nghiên và gia gia Long Nguyên Đức của mình, chắc chắn Long Hân Nghiên bỏ xa Long Nguyên Đức tám trăm dặm.
Long Hân Nghiên chính là thiên kiêu của gia tộc họ Long, ra ngoài lần nào gây chuyện lần đó, lại là cháu nội của hội trưởng chi nhánh miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Khắp cả miền Nam đất nước, không một Mạo Hiểm Giả nào không biết đến uy danh ngang ngược của nha đầu này.
Có nhiều lần Long Hân Nghiên nằm trong tầm nhắm của các hội Hắc Ám, chúng muốn bắt cóc con bé để đe dọa Long Nguyên Đức.
Kết quả còn chưa kịp hành động đã bốc hơi khỏi nhân gian, chưa kể đến, các Mạo Hiểm Giả còn nghe đồn bộ đồ mà Long Hân Nghiên mặc có ma thuật bảo hộ, dịch chuyển và triệu hồi.
Chỉ cần Long Hân Nghiên gặp phải tấn công nguy hiểm lập tức có khiên bảo hộ xuất ra để bảo vệ, sau đó sẽ dịch chuyển con bé đến chỗ khác và triệu hồi một cao thủ Ma Pháp Sư đến hiện trường ngay lập tức.
Vì ỷ vào cái đó nên Long Nguyên Đức mới có thể để cháu gái mình tự do bay nhảy khắp nơi như vậy.
“Tiểu thư, lão gia đang ở trong thành.”
Vừa mới bước vào cổng thành, Long Hân Nghiên bắt gặp một người đàn ông đi đến, cúi đầu nói với con bé.
“Gia gia ta? Gia gia đến đây làm gì?” – Long Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn hắn nói.
“Hạ nhân không biết, nhưng lão gia có truyền lời.
Nhờ tiểu thư sắp xếp cho lão gia một buổi hẹn.” – Hạ nhân kia nói.
“Với ai?” – Long Hân Nghiên hỏi.
“Với ông chủ Ma đây.”
Hạ nhân cúi đầu nhìn sang Ma Tùng Quân.
Lần này thì Ma Tùng Quân ngạc nhiên thật sự, cả Trương Nguyên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Lúc còn ở trên núi, Trương Nguyên từng nghe Ma Tùng Quân kể một cuộc gặp gỡ qua thủy tinh liên lạc với Long Nguyên Đức.
Không ngờ rằng Long Nguyên Đức đến tận đây để gặp Ma Tùng Quân, nhưng mà để làm gì? Chưa kể đến, làm sao Long Nguyên Đức lại biết được, chẳng lẽ trong đội Hỏa Ngân Thương của hắn có người của Long Nguyên Đức?
Nghĩ đến điều đó, Trương Nguyên nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt áy náy.
Ma Tùng Quân cũng không nghĩ Trương Nguyên đi báo chuyện này cho Long Nguyên Đức làm gì, Trương Nguyên còn đang muốn Ma Tùng Quân liên lạc với Long Nguyên Giáp còn không được.
Việc gì phải tự làm khó mình như thế?
“Ma huynh!”
Đúng lúc Ma Tùng Quân chuẩn bị hỏi tên hạ nhân, thì đột nhiên từ xa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ở ngoài cổng thành.
Hắn ngoái đầu nhìn lại thì thấy Nghiêm Lâm ở đằng xa vẫy tay chào hắn.
“Nghiêm Lâm?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
“Lâm ca!!” – Trương Nguyên thốt lên.
Lúc này Nghiêm Lâm chạy huỳnh huỵch về phía Ma Tùng Quân, còn Trương Nguyên thì chạy về phía Nghiêm Lâm.
Cứ thế hai người chạy vụt qua nhau trong sự ngỡ ngàng của Trương Nguyên.
“Ma huynh, cho ta xin một gói thuốc với.”
Gương mặt của Nghiêm Lâm trở nên sa đọa, hắn xoa xoa tay lại với nhau cười hề hề nói.
“Ủa? Ta nhớ để lại cho ngươi cả một thùng rồi cơ mà? Nhiêu đó ngươi phải hút đến ba tháng là ít.
Bây giờ mới qua bao lâu đã hết rồi?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên nói.
“Hì hì...!tại ta hay nhậu nhẹt.
Đâm ra mời mấy huynh đệ nhiều quá, nên hút hết trên đường đến đây rồi.
Ma huynh, cho ta xin một gói thôi.
Để khi nào có tiền, ta mua của huynh một thùng.” – Nghiêm Lâm làm động tác năn nỉ nói.
“Đây, giữ lấy.
Hút ít thôi, nhạt mồm nhạt miệng thì hút, hút nhiều không tốt đâu.”
Ma Tùng Quân lấy ra một thùng thuốc lá mới toang, ném cho Nghiêm Lâm.
Bắt lấy thùng thuốc, Nghiêm Lâm lập tức gói nó lại bằng mấy lớp vải, sau đó cột chắc lại ở trước bụng.
Rồi lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.
“Nhìn cái gì? Cả thùng thuốc lá, không lấy ra mà hút.
Này...”
Đang nói giữa chừng, Ma Tùng Quân thấy Nghiêm Lâm lấy ra một gói thuốc nhăn nheo trong ống tay áo ra.
Hắn thật sự cạn lời, Nghiêm Lâm lại mặt dày nói gói này là gói bị mất tích, cứ nghĩ là làm rơi làm rớt ở đâu rồi, không ngờ lại trong ống tay áo.
“Bỏ đi, Nghiêm đệ không nhận ra người quen của mình sao?” – Ma Tùng Quân hất mặt về phía sau của Nghiêm Lâm mà nói.
Nghe thế, Nghiêm Lâm dường như nhớ lại cái gì đó, hắn mới ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Trương Nguyên mang theo vẻ mặt thất vọng đứng chôn chân ở đằng xa.
“Nguyên đệ? Trương Nguyên, là đệ đó phải không?” – Nghiêm Lâm thốt lên, hắn làm rơi mất điếu thuốc vừa châm.
Hắn vội bước về phía Trương Nguyên, nhận ra được huynh đệ xương máu khi xưa của mình, Nghiêm Lâm cũng không nhịn được xúc động.
Bản thân Trương Nguyên cũng thế, hắn cứ nghĩ Nghiêm Lâm không nhận ra mình.
Thế là cả hai lao đến ôm lấy nhau, nhưng Trương Nguyên lại vồ hụt vào không khí, bởi Nghiêm Lâm từ khi nào đã cúi xuống nhặt điếu thuốc lên để châm lại.
Vừa châm thuốc lên xong, Nghiêm Lâm nhào tới ôm thốc người Trương Nguyên lên, vừa ôm vừa cười ha hả:
“Bao nhiêu năm rồi, ha ha ha.
Cuối cùng cũng có một ngày ta gặp được đệ, đệ dạo này thế nào? Vì sao đến giờ đệ mới lộ diện? Chúng ta ngóng trông tin