“Chết đi!!”
“Phập!”
Một mũi thương đâm xuyên cổ Đại Cathay từ đằng sau ra đằng trước.
Kẻ đâm đạt được mục đích định rút thương về thì chợt nhận ra mũi thương đã kẹt cứng trên cổ đối phương.
Rút cách mấy cũng không thể rút ra được.
Kẻ vốn đã phải chết, thì lại từ từ quay đầu lại nhìn hắn.
Gã cầm thương như thấy phải quỷ, bởi kẻ bị đâm xuyên cổ họng kia không ngờ lại nắm lấy đầu mũi thương, đôi mắt rực lên ánh lửa nhìn chằm chằm lấy hắn.
Đại Cathay co một chân đạp một cú hồi mã cước đá văng kẻ cầm thương, sau đó vòng tay ra sau, rút cây thương trên dính trên cổ mình xuống.
“Phụt.”
Máu từ cổ họng hắn tuôn ra như suốt, chỉ vài hơi thở sau máu bắt đầu ngừng chảy và vết thương hồi phục trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ tụi chó này, cái này mà gọi là nhân đạo à?”
“Quỷ, gặp quỷ!!! Không, không, đừng lại đây.
Ta sai rồi, đừng mà...”
Gã đâm Đại Cathay ban nãy ngồi bệt xuống đất, liên tục bò lùi ra phía sau, bởi vì Đại Cathay đang từ từ tiến về phía hắn như một hung thần.
Từng bước từng bước một, Đại Cathay tiến về phía hắn ta, dọa cho gã đó sợ đến mức tè ra quần.
Đang lúc Đại Cathay cầm thương lên, định đâm cho hắn một phát thì đột nhiên sau lưng gã đó có một kẻ chạy ngang qua dùng đao bổ thẳng lên đầu hắn ta.
Đao không bén lắm, nhưng đủ để chém đôi cái sọ của gã kia.
Mũi đao chém đến miệng hắn ta thì dừng lại.
Cứ thế kẻ mà Đại Cathay định dọa thì bị kẻ khác giết chết một cách tức tưởi.
Đại Cathay ngẩng đầu lên nhìn kẻ ra tay, hắn ta vừa rút đao về, không dừng lại một nhịp nào.
Một chân nhảy về phía trước bổ đao về phía Đại Cathay.
“Phập!”
Đại Cathay đơn giản giơ mũi thương lên đâm nhẹ một cái về phía trước, việc còn lại là do lực quán tính của tên kia tự đâm mình vào mũi thương.
Thương đâm xuyên qua bụng hắn ta, gã điên cầm đao kia trước khi chết còn bổ cho Đại Cathay một phát ngay bả vai.
Trước khi về với đất mẹ, hắn ta thấy được vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm nào của Đại Cathay.
Vẻ mặt điên loạn trên người dần dần biến mất, hắn cho rằng mình đã gặp quỷ rồi.
Để ý mới thấy, tên cầm đao và cả tên cầm thương ban nãy đều cùng một đội xanh, làm thế quái nào lại quay ra giết nhau? Chắc hẳn là có tư thù gì đó, dù sao bên trong đấu trường, phàm những nơi nào càng nhiều người càng khó quan sát.
Đại Cathay thấy không có ít kẻ đang kề vai chiến đấu thì tự dưng quay sang đâm chém lẫn nhau.
“Lũ này giết người đến phát điên rồi.”
Nhìn xung quanh, hắn thấy khắp nơi là đâm chém giết giết một cách tàn bạo.
Tay chân rơi vãi khắp nơi, máu chảy thành sông khiến cho hắn khó có thể tin được.
Kiếp trước dù hắn có dẫn người đi chém nhau, cũng không có khủng khiếp đến mức này.
Cảnh tượng máu chảy thành sông, hắn nghĩ chỉ có trên mấy quyển tiểu thuyết hay đọc hồi trẻ.
Chứng kiến tận mắt, thậm chí bản thân còn nằm bên trong cái chiến trường này, khiến cho một người như Đại Cathay cũng không nhịn được rùng mình.
Ma Tùng Quân nói đúng, thế giới này mạng người là cỏ rác.
Một cuộc thi được tổ chức ra, khiến cho bao nhiêu người bỏ mạng như thế, họ chấp nhận như vậy được sao?
Đang mải suy nghĩ, sau lưng Đại Cathay không biết từ lúc nào xuất hiện một quả cầu lửa đập thẳng lên người hắn.
Quả cầu lửa khủng khiếp đó mang theo sức nóng và luồng sóng xung kích lớn, hất văng những cái xác trong bán kính 5m xung quanh Đại Cathay ra.
Đại Cathay vẫn đứng đó, hắn chẳng hề hấn một chút nào, đến cả cọng tóc cũng không cháy xém, quần áo mặc trên người cũng chẳng việc gì.
Bởi hắn đang mặc trang phục ngoại trang, quần đùi, áo ba lỗ do Ma Tùng Quân cung cấp.
Hắn không đi dép tổ ong, vì sợ bị tuột mất trong lúc đánh nhau, thế thì uổng lắm.
Đợi ngày mai Lưu Béo chế thêm cái quai dép rồi tính.
Tuy có hơi kì cục, nhưng ít ra nó không bị tác động bên ngoài, không hư, cũng không ướt.
Máu hay những chất lỏng khác đều không thể nào thấm được vào bộ đồ này.
Dù có kẻ đâm xuyên áo Đại Cathay, sau khi rút ra thì cái áo ba lỗ mỏng dính kia lại trở về hình dạng ban đầu.
Để cho công bằng, nên Ma Tùng Quân không cho Đại Cathay mặc giáp.
Mà cái thằng này mặc giáp cũng chẳng để làm gì, cái nội tại bất tử nửa mùa kia đủ để xem hắn là kẻ ăn gian nhất cái đấu trường này.
Nếu là trước kia, Đại Cathay sẽ bị cảnh máu me này kích thích.
Nhưng khi hắn trải nghiệm qua cái chết một lần, lại nhiều lần suýt chết dưới tay Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, cho đến đấu tập với Huyết Phong cũng chiêm nghiệm qua cảm giác chết vài lần.
Tuy là hắn bất tử, nhưng lúc bị đánh bay đầu, quả thực hắn đã mất đi ý thức, cảm nhận được hồn của mình xuất ra ngoài.
Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy càng làm hắn trân trọng mạng sống của bản thân hơn.
Hắn hiện tại không cần thiết phải giết người, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ăn chay.
Không ít kẻ thấy Đại Cathay đứng một mình liền đánh vô số thức ma thuật về phía hắn.
Dù dùng bằng cách gì đi nữa, khi khói bụi lắng xuống hắn vẫn cứ lững thững đi ra.
Mỗi tội Đại Cathay nhà ta chẳng biết là ai đánh mình, trong đây quá loạn lạc.
Vài tên Ma Pháp Sư hệ đấu sĩ lao đến tấn công hắn, kết quả đi ra...!à không, là lết trở ra với trạng thái thiếu hụt các chi.
Tuy không giết, nhưng Đại Cathay đều nhắm vào các chi của những kẻ đó để phế đi chúng.
Vả lại hắn cũng không đánh bậy bạ, mà chỉ ra tay tàn độc với những kẻ ra tay tàn độc với người khác.
Dạo gần đây, Đại Cathay có học được một thuật ngữ cảm xúc gọi là EQ gì đó ở trên mạng.
Nói