“Nhoàm nhoàm nhoàm!!”
“Goàm goàm goàm!”
“Nhom nhom nhom.”
Giữa ánh đèn trắng hiu hắt, có một chuỗi âm thanh lạ vang lên khắp khu phố.
Cái thời tiết cuối đông này, cái se se lạnh của cuối mùa thật là yên bình biết bao nếu âm thanh xung quanh cũng yên tĩnh giống như vậy.
Nhưng không, cái chuỗi tạp âm nghe như tiếng động vật cắn xé kia lại phá tan bầu không khí yên bình đó.
Nguyên nhân của sự việc chính là Lilian, một mình con bé ngồi một bàn đầy thức ăn.
Nào là đùi gà, đùi vịt, đến cả cái đùi heo to gấp rưỡi bản mặt của mình mà Lilian vẫn cứ há miệng ra cắn cho bằng được.
Gương mặt đẹp đẽ dính không biết bao nhiêu là dầu mỡ, làm cho mái tóc bạch kim bị bẩn lây theo.
Ăn xong mấy cái đùi, lại quay sang chiến luôn mấy dĩa mì ý.
Một dĩa bằng một lần ăn, thức ăn cứ như tuồn thẳng vào trong miệng của nàng ta vậy, khiến cho Ma Tùng Quân đang chiên cái gì đó ở đằng xa cũng ngán ngẩm.
Tất cả mọi người ở đây đã ăn xong rồi, chỉ còn một mình Lilian ăn từ nãy đến giờ vẫn không ngừng nghỉ.
Nhìn chồng bát dĩa xếp đống ở bên cạnh là đủ hiểu Lilian ăn nhiều đến mức nào.
Điều đáng quan ngại ở đây chính là cái bụng mỏng dính kia của Lilian lại chẳng nhô to ra một chút nào.
Chẳng lẽ bên trong cái bụng đó có chứa một chiều không gian khác hay sao?
Rất nhiều người nghi ngờ như thế, cho đến khi phần thức ăn cuối cùng được dọn sạch ở trên bàn.
Lần này Lilian không đòi thêm nữa, mà vỗ cái bụng nhỏ của mình rồi ợ lên một tiếng:
“No quá!!”
Lời vừa dứt, đột nhiên cái bụng của Lilian phình to lên, cả cơ thể của Lilian cũng thế.
Trong nháy mắt Lilian như tăng lên cả trăm cân, ghế gỗ phía dưới chịu không nổi trọng lượng kia liền gãy nát ra thành từng mảnh.
Lilian đập mông xuống đất, cứ thế lăn ra ngủ thẳng cẳng.
“Ha, còn tưởng ăn được nữa.” – Ma Tùng Quân cầm mấy xiên cá viên chiên trên tay nói.
“Món gì đây Quân ca?” – Lưu Béo chạy đến ngửi ngửi mấy que cá viên trên tay Ma Tùng Quân mà hỏi.
“Cá viên chiên, lấy tương ớt với tương đen ra đây.
Ngày mai ta tính bán cái này trong đấu trường.
Lần đầu làm thử, mọi ăn xem ngon không?”
Nói rồi Ma Tùng Quân bê mấy dĩa cá viên chiên đặt xuống bàn nhậu của chú cháu Long Nguyên Đức, Huyết Phong và Đại Cathay.
“Hử?”
Đột nhiên Lilian bật đầu dậy, cơ thể béo mập tự dưng xì ra một đống khói sau đó thân hình thon gọn như lúc chưa ăn gì.
Con bé chẳng nói chẳng rằng, lao thẳng tới bàn của mấy người Long Nguyên Đức.
Vốn Đại Cathay đang ngồi xoay lưng lại với bàn của Lilian nên không hề hay biết chuyện đó.
Đến khi đầu hắn cảm nhận được hai cục mỡ mềm mềm đập lên.
— QUẢNG CÁO —
“Rầm!!”
Đại Cathay bị ngực của Lilian đánh thẳng vào đầu, đập mặt xuống bàn, còn dĩa cá viên chiên trên bàn như bị bốc hơi khỏi đó.
“Á á...”
Lilian còn chưa kịp ăn thì ót của nàng tự dưng nhói lên một cái, khiến cô nàng đau điếng phải dừng lại động tác đang ăn.
“Đây không phải cái chợ, ăn thì ăn uống cho đàng hoàng.”
Giọng nói Ma Tùng Quân lạnh lùng vang lên, hắn chính là kẻ đã nắm ót của Lilian.
“Hu hu, ông chủ quán, ngươi nấu ăn thực sự quá ngon.
Ta không kìm chế được, cho ta ăn đi mà, bắt ta làm trâu làm ngựa, cái gì ta cũng làm.” – Lilian nước mắt chảy ròng ròng nói.
“Đặt xuống, phần của ngươi lát nữa ta làm cho.”
Nói rồi Ma Tùng Quân chỉ tay về phía đống chén dĩa kia.
“Đi rửa chén đi, rửa không xong thì đừng mong ta cho ngươi ăn thêm miếng nào.”
“Còn nữa, lần sau ăn uống tôn trọng chén bát một chút, nó là thứ để đựng đồ ăn.
Ngươi làm vỡ hết, ta lấy thứ gì để đựng? Ta làm cho ngươi ba mươi xâu cá viên này, làm vỡ một cái chén, cái bát, cái dĩa nào thì trừ đi một xâu.
Rõ chưa?” – Ma Tùng Quân lạnh lùng nói.
Tuy hắn rất vui khi có người khen đồ ăn hắn nấu là ngon, nhưng mỗi lần ăn xong hứng chí quá lại đập chén bát, chuyện này Ma Tùng Quân không thể chấp nhận được.
Cuối cùng Lilian ngang bướng lại phải nghe lời Ma Tùng Quân, tiếc nuối đặt dĩa cá viên chiên xuống sau đó lủi thủi ôm đống chén dĩa đi rửa.
Nhưng đó vẫn chưa phải là cực hình, cực hình chính là Yên Nhược Đan ngồi canh chừng ở bên cạnh, bể một cái trừ một xâu cá viên.
Nếu ngồi canh thì thôi đi, Yên Nhược Đan còn lải nhải gì đó khiến cho sắc mặt Lilian biến đổi không ngừng, không chừng ngày mai trở thành người trầm cảm mất.
“Thằng này sao ngất rồi?”
Ma Tùng Quân vỗ vỗ lên ót Đại Cathay nói.
“Bị hai quả tạ lớn thế kia đập vào đầu, không bất tỉnh cũng lạ.” – Long Nguyên Giáp ăn một lần 3 xâu cá viên, cười ha ha nói.
— QUẢNG CÁO —
“Này, Giáp ca.
Ta vừa mới gục xuống mà ngươi ăn hết cá viên chiên rồi?” – Đại Cathay đột nhiên tỉnh dậy thấy dĩa cá viên sạch bóng, liền la lên một tiếng.
“Lo cái gì, Quân ca đi chiên tiếp rồi.” – Long Nguyên Giáp cười ha hả đáp.
“Ủa, ta vừa đi lên lấy tương cơ mà.
Sao đã hết rồi? Sao không chừa cho ta? Huyết Phong, là ngươi ăn hết đúng không, đừng giả vờ ngất.” – Lưu Béo đặt mấy chai tương xuống.
Hắn lại gần lôi đầu Huyết Phong đang sỉn ngoắc cần câu dậy.
Một hồi huyên náo diễn ra đến lúc trời gần sáng thì mới xong xuôi.
Lúc này Ma Tùng Quân thu dọn tàn cuộc, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết vừa hay tỉnh dậy cũng phụ hắn dọn dẹp.
Lilian thì ngồi ở một góc đếm đi đếm lại số chén dĩa mình đã làm vỡ, đếm kiểu gì cũng tròn 30, kết quả chẳng được ăn một miếng cá viên nào.
“Thúc đi ngủ sớm đi, để đó Đan Đan và Tuyết Tuyết dọn cho.” – Yên Nhược Đan giành lấy cây chổi trên tay Ma Tùng Quân nói.
“Ta vừa làm xong công thức nước chấm cho cá