Thời gian trôi qua từng phút một, cả đấu trường đều tập trung xem trận chiến giữa Đại Cathay và hai Ma Pháp Sư Trung cấp kia.
Trung cấp trở xuống, sức mạnh về ma lực chỉ là một thước đo không đáng nhắc đến.
Bấy giờ người ta thấy Đại Cathay đang nhún nhảy trên mặt đất bằng một chân, chân còn lại thì co lên, tay vác theo trường đao đặt lên vai.
Đôi mắt buồn của hắn khẽ híp lại, môi hắn thì cong lên nhè nhẹ.
Cơ thể Đại Cathay bắt đầu nghiêng về phía trước, dần dần hắn đổ người xuống, khi mặt hắn còn cách mặt đất chừng một thước, cái chân co lại kia lập tức đạp lên mặt đất.
Cơ thể hắn như một mũi tên rời khỏi dây cung, hắn phóng đi với tốc độ không thể tin được, chỉ để lại một vệt đỏ từ lửa trên lưỡi đao.
Hai tay hắn siết chặt lấy cây trường đao, bổ chéo về phía Mạc Vũ một cách đơn giản.
Như đã liệu sự từ trước, cơ thể Mạc Vũ lách tách lên ánh điện tím, hắn nhảy sang một bên thành công tránh né được, hiện tại hắn không có vũ khí nên chỉ đàng dùng tấm thân này để đánh nhau với Đại Cathay.
Cách tốt nhất chính là cận chiến, không thể chiến đấu tầm trung với hắn như lúc còn có vũ khí được.
Vừa né sang bên, Mạc Vũ dậm mạnh chân xuống đất, lấy đó làm trụ hòng húc ngang người Đại Cathay.
Nhưng ở giữa không trung, Đại Cathay lại vòng trường đao ra lưng, đâm ngược một đao thẳng mặt Mạc Vũ.
Mạc Vũ nghiêng đầu né tránh, trường đao bấy giờ khựng lại ngay vai hắn, Đại Cathay quay người lại, đưa chân lên cao đạp thẳng xuống cán đao.
Lực mạnh tác động lên, lưỡi đao cắm sâu vào vai của Mạc Vũ, trên lưỡi đao tóe ra ánh lửa nung chảy vai bằng đồng kia của gã.
Lúc này Mạc Vũ cắn răng, dùng tay còn lại nắm lấy lưỡi đao hòng đẩy lên.
Hai lực ngang nhau trong phút chốc lâm vào thế cân bằng, ở đằng xa Lê Quang vừa tích súc đủ ma lực.
Hắn tạo ra bốn năm quả cầu sấm vây quanh lấy Đại Cathay.
Thấy thế Đại Cathay tung hẳn người lên không trung lên thêm một lần nữa, một tay vẫn nắm lấy chuôi đao, cơ thể hắn bật lên cao rồi dùng hai chân đạp mạnh xuống cán đao thêm một lần nữa.
“Loẹt xoẹt!”
“Đánh đi!!” – Mạc Vũ hét lên.
Nghe thế, Lê Quang cắn răng thi triển chiêu thức.
“Như Lôi Thịnh Nộ!!”
Lời vừa dứt, bốn năm quả cầu xung quanh Đại Cathay bắt đầu phình to ra, những tia sét to bằng bắp tay liên tục phóng ra dội hết toàn bộ lên người của Đại Cathay.
Ánh sáng lấp lóe hiện ra khiến đấu trường lúc sáng lúc tối.
Mạc Vũ cũng đứng chung với Đại Cathay, nên cũng hứng chịu một ít.
Bất quá chỉ là một ít mà thôi, lợi dụng Đại Cathay đang dính đòn, hắn gỡ được lưỡi đao và lùi ra sau.
Lúc này hắn không thể nào duy trì được trạng thái toàn thân kim loại của mình nữa.
Hắn trở về trạng thái bình thường bằng da bằng thịt, máu bắt đầu úa ra.
Vai trái của hắn bị Đại Cathay chặt ra một nửa,chỉ còn dính lại một ít thịt và xương.
Cánh tay này nếu không chữa trị kịp thời thì coi như vứt.
“Ahhh!” – Tiếng thét của Đại Cathay vang lên, vọng khắp cả đấu trường.
Hắn dường như đang rất đau đớn, khiến cho các nữ nhân trên khán đài lo lắng không ngừng.
“Ngươi còn đủ ma lực không?”- Mạc Vũ hét lên.
“Không, ta gần cạn kiệt rồi.
Ta đánh thêm một đòn nữa, nếu hắn còn không chết thì chịu thua đi.” – Lê Quang cắn răng vọng lại.
“Được.” – Mạc Vũ khó khăn đáp.
— QUẢNG CÁO —
Vũ khí thì hỏng, vai thì bị trọng thương.
Trận đấu này cũng không đến mức khiến hắn phải hi sinh cả một cánh tay làm gì.
Cơ thể hắn hiện tại đang run lên bần bật vì sự điên loạn của Đại Cathay.
Nếu sau đòn kế tiếp hắn còn không thua, thật sự hai người bọn họ không thể đánh với hắn thêm được nữa.
“Ahhhhh lũ chó...!lũ chó chúng mày thôi cái trò giật điện cho tao!!!” – Đại Cathay gầm thét trong điên loạn.
Cơ thể hắn chìm ngập trong các tia lôi điện, nhưng vẫn cố gắng mắng người.
Từng bước hắn hạ xuống cực kì khó khăn, nhưng vẫn hạ xuống từng bước chân để rời khỏi phạm vi của mấy quả lôi điện kia.
“Xong chưa? Hắn sắp thoát rồi.” – Mạc Vũ hét lên một lần nữa.
“Đừng có hối, nhìn lên trời đi.”
Trên mặt Lê Quang rịn ra đầy mồ hôi lạnh, hắn đang cố gắng hết sức để niệm chú ma thuật.
Trên bầu trời, thêm một quả lôi cầu nữa xuất hiện, chính là quả lôi cầu vừa nãy đánh xuống Đại Cathay.
Hắn đoán chừng trong một khoảnh khắc nào đó, Đại Cathay đã có thể né tránh được ở phạm vi nhất định nên mới còn sống.
Lần này hắn sẽ dùng toàn bộ ma lực của mình để đánh chết Đại Cathay trong một đòn, chiêu này chắc chắn sẽ mạnh hơn chiêu trước.
Hiện tại hắn đang bị các cầu lôi kia giữ chân lại, đáng buồn thay, một chiêu đó lý ra phải đánh chết Ma Pháp Sư Trung cấp bình thường hoặc khiến hắn bị trọng thương rồi.
Nhưng Lê Quang lại chỉ tự tin dùng nó để cầm chân Đại Cathay.
“Bịt tai lại đi, ta dồn toàn bộ ma lực rồi.
Nếu hắn còn sống, hãy đầu hàng cho ta, ta không muốn chết vì thằng điên đó đâu.” - Lê Quang gào lên.
Sau đó hắn đập cây trượng xuống mặt đất, vô số ma lực của hắn chạy lên bầu trời.
Một vòng tròn ma thuật màu tím xuất hiện ngay dưới quả cầu lôi khổng lồ kia.
Lê Quang nhắm nghiền hai mắt lại, rồi đột ngột mở ra:
“Thiên Địa Bất Dung – Lôi Phạt!!!!!!”
“TÁCH TÁCH EEEEE~~~!!”
Trên bầu trời mọi ánh sáng đều như biến mất để nhường lại cho một ánh sáng duy nhất.
Chính là quả lôi điện kia, mang theo màu tím như sắc màu của tử thần.
Đại Cathay nhìn lên bầu trời một cách khó chịu.
Đây là cách biệt giữa một người bình thường với Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh sao? Đúng là bá đạo thật, đến bao giờ hắn mới có khả năng tạo ra một chiêu lớn như vậy đây?
“Hắn làm gì vậy?” – Mạc Vũ thốt lên khi thấy Đại Cathay lấy ra một thanh đen đen gì đó để ăn.
“Trọng tài đâu, hắn đang dùng cái gì kìa.
Phạm luật rồi, xử thua hắn đi.” – Mạc Vũ quay về phía trọng tài ở ngoài sân hét lên.
Nhưng trọng tài không dám can thiệp, bởi lôi điện trên cao đã bánh đầu đánh xuống.
— QUẢNG CÁO —
“Là socola thôi, muốn ăn không?” – Đại Cathay nở nụ cười, hắn ném một thanh socola còn nguyên ra ngoài.
Sau đó toàn bộ lôi điện phía trên đập xuống người hắn, một luồng sóng xung kích khủng bố tạt ra.
Cột lôi đó to như một thân cây, cứ thế dồn xuống như một con rồng đang cắn xé hắn.
Cơ thể của Đại Cathay chìm trong lôi điện, không còn ai thấy được hắn ngoài lôi phạt chói mắt đang nuốt chửng lấy hắn