Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.
Thế giới này có vẻ trùng ngày và giờ với thế giới của Ma Tùng Quân, cụ thể bây giờ là tháng mười hai.
Thời tiết se se cái lạnh của mùa đông, trời thường tối sớm hơn.
Bây giờ cũng chỉ mới gần sáu giờ tối.
Nếu vào làng bây giờ hắn vẫn kịp chuẩn bị nồi nước lèo để bán hủ tiếu.
Hắn cần phải làm nhanh bán sớm, người của thế giới này không có thiết bị giải trí, họ thường đi ngủ rất sớm.
Nhiệm vụ giao ra không nói rõ là bán trong ngày hôm nay hay cho ngày mai.
Dù gì hắn cũng mua thừa nguyên liệu chất đầy cái tủ đông trong xe, đủ để hắn bán hai ba ngày liền.
Ma Tùng Quân hoàn toàn không biết ông lão đó là tộc trưởng của cái làng này.
Lão tự giới thiệu lão họ Yên, còn tên thì không nói.
Ma Tùng Quân chỉ có thể gọi ông ta là Yên tộc trưởng.
Đồng thời ông ấy cũng là trưởng làng ở đây.
Ở cổng làng có một cái tháp canh, tháp canh đó chỉ có một người đứng trên quan sát, một người đứng dưới chính là tiểu Khánh kia.
Hắn cũng họ Yên, gọi là Yên Khánh.
Chẳng lẽ cả cái làng này đều là họ Yên hay sao?
Bước vào trong ngôi làng, Ma Tùng Quân cảm nhận được sự nhộn nhịp của ngôi làng này.
Khắp hai bên đường đều được thắp sáng bằng những cái đèn lồng.
Ngôi làng không lớn, cư dân chắc khoảng ba bốn ngàn người.
Nói mới nhớ, hệ thống cảnh báo đã bật, đương nhiên hệ thống quét vẫn đang hoạt động.
Thế quái nào nó không thông báo cho hắn chi tiết của ngôi làng này hay sao? Hay là chê làng ít người quá chả thèm báo.
“Ồ là thương nhân ư? Ngươi đem cái gì thú vị đến đúng không?”
“Không có gì thú vị đâu, nhưng có món hủ tiếu.
Đợi một chút ta đang chuẩn bị.”
Một vài người thấy xe của Ma Tùng Quân chạy qua liền bu quanh hỏi, khiến cho hắn phải dừng xe lại ở giữa làng.
Vừa hay giữa có một khoảng sân lớn, ở giữa có một đài lửa trại lớn.
Trên đó chất hàng trăm cây gỗ, lửa cháy sáng cả một vùng.
Quanh sân không thiếu con nít chạy nhảy nô đùa khác nơi.
Nhìn đi nhìn lại Ma Tùng Quân thấy chỗ này đúng là cái làng thật.
Dường như chẳng buôn bán cái gì, trên đường hắn chỉ thấy một tiệm rèn, một tiệm vải, còn có tiệm làm quần áo mưa bằng rơm nữa.
Không có hàng quán bán thức ăn, chẳng lẽ bọn họ đi săn hay sao?
Bất quá vài vấn đề đó Ma Tùng Quân không rảnh đi quan tâm được, bây giờ hắn đang bận bịu để nấu ăn.
Cũng may bình ga vẫn còn nhiều, về sau hết ga chắc hắn phải dùng đến củi để nấu.
Tất nhiên dùng ga sẽ nấu ngon hơn vì hắn có thể điều chỉnh chính xác ngọn lửa.
Hôm nay lại có Lưu béo phụ hắn nên mọi chuyện tiến triển khá là nhanh.
Riêng chỉ có một chút phiền phức chính là con Gâu.
Chẳng hiểu sao từ lúc vào làng này nó không ngừng sủa loạn cả lên, chửi mắng nó không được.
Hắn bất lực đành giao nhiệm vụ dạy dỗ con Gâu cho con Meo.
truyện ngôn tình
Kết quả đã thấy, con Gâu bị bạo hành một trận nên giờ đang núp dưới gầm xe run cầm cập.
Con Meo thì đứng ở dưới chân Ma Tùng Quân cạ qua cạ lại cái ống quần của hắn.
Thấy thế Ma Tùng Quân thưởng cho nó một cây xúc xích hiếm hoi còn lại ở trên xe.
Lần này lại có chuyện kì lạ hơn xảy ra, thay vì ăn một mình như thường lệ thì con Meo lại tha cây xúc xích xuống đưa cho con Gâu đang co ro dưới gầm xe, nó chia cho con Gâu một nửa.
Tuy hơi sợ, nhưng đồ ăn tới miệng thì vẫn đớp.
Châm ngôn sống của con Gâu là thế, thời buổi kinh tế khó khăn, có phải bị con Meo đánh chỉ lần một lần hai thôi đâu.
Ăn cũng bị đánh, không ăn cũng bị đánh, thôi cứ chọn lo cái bụng trước đã, không cần biết âm mưu của con Meo là gì.
“Nước lèo vẫn chưa đủ ngọt …”
Nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn bảy giờ tối.
Hắn chuẩn bị bàn ghế ra bàn ngoài, mùi hương nồi nước lèo của hắn bay thoang thoảng khắp cả làng khiến cho nhiều người nhịn không được bu quanh hỏi han hắn.
“Ông chủ quán, món hủ tiếu này của ngươi có vị như thế nào? Còn chưa ăn được hay sao? Thực sự ta không cưỡng lại được mùi thơm của nó.”
Có người hỏi Ma Tùng Quân.
“Vẫn chưa, phải đợi thêm nửa tiếng nữa.
Mà mọi người không ăn cơm hay sao? Ta đang sợ chẳng có mấy người đến ăn …” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.
Đã quá giờ ăn của người bình thường, hắn nấu gấp như vậy cũng không kịp.
Do thời gian cần để ninh xương khá là lâu.
“Làng của chúng ta buổi tối rất ít khi ăn.
Bình thường toàn ăn lúc trời ngả nắng, nhưng ăn thêm buổi tối cũng không sao.
Có mấy khi có người lạ đến làng chúng ta đâu.”
“Đúng thế, mới sáng nay có vài xe thương nhân ghé làng chúng ta để trao đổi hàng hóa.
Cuối cùng không trao đổi được gì còn đi gấp trong buổi sáng.”
Nghe bọn họ nói, Ma Tùng Quân mới nhớ quả thật sáng nay có vài xe ngựa đi ngược chiều lại với hắn, bọn họ trông rất vội vã.
Ma Tùng Quân cũng không biết nguyên do, hắn chưa hiểu gì về thế giới này cả.
“Mà mọi người trao đổi hàng hóa gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Ở trấn Phúc Lộc là một trấn làm nến, giao thương cũng gọi là ổn, không có đặc sản gì đặc biệt.
Nhưng hắn nghe Lưu béo nói làng Yên Việt này khá đặc biệt, nhất định họ có vài thứ gì đó.
“Làng của chúng ta có sở hữu vài mỏ đá ma thuật.
Chúng ta thường trao đổi đá ma thuật cấp thấp với các thương nhân đến đây.”
Người đang trò chuyện với Ma Tùng Quân là một ông chú đứng tuổi, hắn có thân hình cao ráo, tay chân dài lều khều nhưng đôi mắt rất có thần.
“Đá ma thuật? Chúng trông như thế nào?” – Ma Tùng Quân hiếu kỳ hỏi.
Hắn không biết đá ma thuật là gì, và chúng có tác dụng gì.
Nếu là đá ma thuật chắc hẳn nó có thể sử dụng được ma thuật.
“Ồ,