Đếm đi đếm lại số ma tinh thạch trên tay, không hiểu sao Ma Tùng Quân cứ có cảm giác bất an.
Giống như hắn vừa làm cái gì đó rất là sai, sợ bị người khác phát hiện.
Vấn đề nằm ở chỗ, hắn không làm gì sai, hắn chỉ đang bán hủ tiếu và đang cố giải quyết vấn đề của đám Orc này.
Có thể dùng hủ tiếu để dụ chúng về hay không? Ma Tùng Quân không dám mang cái suy nghĩ ấu trĩ như thế, với hắn mà nói, dùng một món ăn để đẩy lùi cả vạn quân địch thì đúng là chuyện viễn vông.
“Hừ, con người.
Ta nói cho ngươi biết, ta tên là Lozen.” - Ả High Orc Lozen nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân nói.
“Khách quý, khách quý, tất nhiên phải ghi tên ngươi lại rồi.
Lần sau tới ta miễn phí cho mấy tô hủ tiếu ha ha.” – Ma Tùng Quân cười ha hả nói.
“Ngươi không báo tên của ngươi?” – Lozen trợn mắt quát.
“Biết tên ta làm gì? Ngươi đến đây để ăn hay để hỏi tên ta?” – Ma Tùng Quân vừa làm hủ tiếu vừa nói.
“Ngươi yếu như sên, lại dám kiêu ngạo với ta?”
Lozen quát một tiếng, nàng ta vung tay lên định thị uy với Ma Tùng Quân thì đột nhiên rùng mình một cái.
Nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài độ, sau lưng Ma Tùng Quân xuất hiện một làn khói đen, làn khói đó xoắn lên thành một cơn lốc nhỏ cao bằng một người bình thường.
Làn khói tán đi, lộ ra một nữ nhân với thân hình mảnh khảnh, khoắc trên mình một bộ áo dài màu đen, trên tà áo có những họa tiết kì lạ trông giống như những đóa hoa bỉ ngạn.
Sự xuất hiện của nàng ta khiến cho toàn bộ chiến trường đang náo động, đột nhiên câm nín.
Kể cả những tên Orc đang phát cuồng vì hủ tiếu, hay những tên đã ăn xong và đang hưng phấn tột độ dẫn đến đánh nhau ỳ xèo cũng phải dừng lại.
Tất cả những kẻ trong chiến trường đều cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố đến ná thở.
Chỉ duy nhất một người không cảm nhận được gì.
Đó chính là Ma Tùng Quân, hắn nghiêng đầu nhìn xem Lozen đang định làm gì, hắn lại không cảm nhận được sát khí.
Chắc là chỉ đánh chơi thôi, nên hắn không quan tâm cho lắm.
Để tiếp tục công việc bán hủ tiếu của mình, Ma Tùng Quân quay đầu lại, định bụng trụng nước sôi cho bánh hủ tiếu thì cảm thấy có gì đó sai sai.
Không gian dường như yên tĩnh quá mức, thế là hắn ngẩng đầu lên nhìn xem.
Một gương mặt quen thuộc đập vào mặt hắn, dọa hắn giật nảy mình.
Sau đó là bất ngờ, bất ngờ đến mức vui mừng.
“Huyền? Đói rồi hả?” – Ma Tùng Quân nở một nụ cười ấm áp.
Người trước mắt Ma Tùng Quân chính là Ngọc Huyền, cũng là Hắc Y Nương Tử nổi tiếng trong truyền thuyết.
Chẳng ai biết nàng là giống loài nào, chẳng ai biết nàng đến từ đâu, người ta chỉ biết nàng là tai họa.
Xuất hiện ở đâu, nơi đó chắc chắn sẽ gặp tai ương diệt vong, dù là con người hay là giống loài khác, tất cả đều không có ngoại lệ.
Không phải người ta biết đến diện mạo của nàng, người ta nhận biết Hắc Y Nương Tử thông qua sức mạnh khủng kiếp lan tỏa ra từ nàng ta.
Một sức mạnh Hắc Ám vô hạn, không có điểm dừng, như bầu trời đêm, mênh mông và rộng lớn, không một kẻ nào dám thách thức.
Ngọc Huyền nhìn thẳng vào mắt Ma Tùng Quân một hồi lâu, sau đó nàng gật đầu:
— QUẢNG CÁO —
“Ta đói rồi.
Ngươi bán xong chưa, ta không thích ăn ở đây.”
“À...!ta vẫn chưa bán xong.”
Nói đến đây Ma Tùng Quân lại gần Ngọc Huyền nói nhỏ:
“Ta cần phải đuổi bọn Orc về lại nhà của chúng.
Chúng không nên xuất hiện ở đây.”
“Vậy ngươi làm đi.” – Ngọc Huyền gật đầu.
Sau đó nàng kiếm cho mình một cái ghế và ngồi xuống, Ma Tùng Quân lập tức đi đến đặt lên bàn một dĩa bánh kẹo, nước ngọt đủ loại cho nàng.
Vốn cái bàn đó đang bị mấy tên Orc đấm nhau để giành chỗ do có vài tên chen hàng.
Khi thấy Ngọc Huyền ngồi xuống, không một tên Orc nào dám hó hé.
Bấy giờ đồng tử mắt của Lozen rung động không ngừng, nàng Orc nhà ta như không thể tin vào mắt mình.
Con người bán hủ tiếu kia, làm sao có thể bình tĩnh nói chuyện với Hắc Y Nương Tử được? Hắn không sợ tai họa hay sao?
Bất quá có suy nghĩ gì đi nữa, thì hiện tại nàng ta cũng không thể cử động hay là nói chuyện.
Toàn chiến trường như thể dính thuật định thân, Ma Tùng Quân làm xong mấy tô hủ tiếu mà không tên Orc nào đến mua, hắn không hiểu vì sao lại thế.
“Không muốn ăn hả?” – Ma Tùng Quân nhìn tên Orc gần nhất nói.
Chỉ thấy tên đó nuốt nước miếng xuống họng, đầu không thể gật, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng mắt đảo qua đảo lại.
Ngọc Huyền đang ngồi ăn bánh, trông thấy thế liền lè lưỡi nhỏ ra.
Nàng quên mất, do quá vui mừng khi phát hiện ra hắn ở đây, nên vẫn để sức mạnh tràn ra ngoài khiến cho sinh vật khác bị dọa sợ.
Nàng phất nhẹ tay một cái, toàn bộ hắc khí quanh người nàng thu toàn bộ vào trong cơ thể.
Phải nói, ở thời điểm nàng để sức mạnh trong cơ thể tràn ra ngoài, khiến cho cả khu rừng ngập tràn nguyên tố Ám.
Nhiệt độ giảm đi vài phần, ánh sáng cũng mất đi ít nhiều.
Bất quá chỉ những sinh linh ở thế giới này mới cảm nhận được sâu sắc điều đó.
Với Ma Tùng Quân, hắn chẳng cảm nhận được gì cả.
Ở đây vốn đã lạnh, giảm xuống vài ba độ thì vẫn là lạnh, không khác gì nhau.
Như được giải tỏa khỏi gông cùm xiềng xích, toàn bộ chiến trường thở phì ra một hơi.
Long Nguyên Giáp và Huyết Phong lập tức lao về phía Ma Tùng Quân, các Orc thống lĩnh cũng không cản lại bọn họ.
Chẳng mấy chốc hai người bọn họ chạy đến trước mặt Ma Tùng Quân, vốn nghĩ Ma Tùng Quân đang gặp nguy hiểm, nhưng không.
Hắn lại đang rất vui vẻ, vừa huýt sáo, vừa bật nhạc vừa làm hủ tiếu cho mấy tên Orc.
“Quân ca?”
— QUẢNG CÁO —
“Ca, ổn