Trong màn đêm tĩnh lặng, Ma Tùng Quân nhìn lên bầu trời thở ra một làn khói trắng từ thuốc lá.
Hắn chỉ mới hút một điếu mà đã tê hết cả cổ họng và lồng ngực, chẳng hiểu sao dạo này khi luyện Khống Ngục Thần Thuật lại có cảm giác chán thuốc.
Hiện tại hắn không hút không được, bởi cái tên bên cạnh hắn đã kéo sang đến gói thứ hai rồi.
Dưới chân toàn là tàn thuốc và vỏ lon bia, hai mắt gã đỏ ngầu, mặt mũi thì buồn thiu như gặp phải chuyện thương tâm.
“Khóc lóc cái gì? Đệ tính bỏ chạy thật sao?” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Ca, ta chỉ đang hỏi ý kiến của ngươi thôi, nếu muốn bỏ chạy thật ta chẳng tới đây đâu.
Ta chỉ mới vừa hồi phục lại, còn định tung hoành với ca, lần nữa cho tên tuổi mình vang dội.
Giờ đệ còn chưa kịp quay lại nữa trời ơi.” – Long Nguyên Giáp vỗ đùi đôm đốp, đau buồn nói.
“Thế thì có làm sao? Đệ tính thế nào thì tính, trước sau gì cũng phải đối mặt, còn có ta đây, không ngại nhận thêm một đứa mồ côi nữa đâu.
Tốt nhất nên làm sớm đi, xung quanh ta lúc nào chẳng có rắc rối.” – Ma Tùng Quân cười ha hả nói.
“Lần đầu của ta đó Quân ca, có thể an ủi ta một chút được không?” – Long Nguyên Giáp xị mặt xuống, hắn lại khui thêm một lon bia nữa.
Còn chưa kịp uống thì bị Ma Tùng Quân giành lấy: “Kiếm chuyện đến đây để uống chùa đúng không? Ai mà chả có lần đầu? Đằng nào cũng phải đối mặt, đệ phải làm quyết liệt để cho Tiêu Hoa một danh phận đi.”
“Hắc hắc, ca đừng lo.
Sắp tới, ca nhớ chuẩn bị quà lễ.
Hoa Hoa nhà ta rất mong chờ quà của ca đó.” – Long Nguyên Giáp vỗ vai Ma Tùng Quân cười ha hả như được mùa.
“Mục đích đệ đến đây để đòi quà đúng không? Đừng giả vờ giả vịt nữa, có gì nói thẳng đi Ta không tin là chỉ chuyện này thôi đâu.” – Ma Tùng Quân đẩy Long Nguyên Giáp ra khỏi lon bia của mình mà nói.
Chuyện là Long Nguyên Giáp đã làm cho Nghiêm Tiêu Hoa có bầu, ngay trong thời điểm hắn chuẩn bị quay lại con đường Mạo Hiểm Giả như trước kia.
Là Mạo Hiểm Giả cấp cao nên cuộc sống của Long Nguyên Giáp rất nguy hiểm, nói thẳng ra, ở thời điểm hiện tại hắn không muốn có con một chút nào.
Nhưng đó chỉ là vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai mới làm cho Long Nguyên Giáp điên đầu hơn.
Đó là hôn ước giữa hắn và gia tộc họ Lý, một gia tộc quyền quý không thua kém Long gia nhà hắn là bao.
Bất quá hôn ước này dường như đã không thành từ nhiều năm trước, do lần đó hắn bị thương và mất tích, Long gia công bố ra ngoài rằng không thể tìm được hắn.
— QUẢNG CÁO —
Thực tế Long Nguyên Giáp vẫn giữ liên lạc với Hắc Long Giả, một phần hắn trốn đi là vì muốn trốn cái hôn lễ đó.
Giờ thì việc hắn xuất hiện trở lại đã được đồn khắp đế quốc, cho nên nhà họ Lý kia muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Bởi con gái nhà người ta đợi hắn, đã đợi đến 30 tuổi rồi, Long Nguyên Giáp cũng 35 36 tuổi.
Chỉ kém Ma Tùng Quân một tuổi, ở cái tuổi này nên cưới sớm mới phải.
Ngặt một cái Long Nguyên Giáp không thể nào lấy một người mình không thích, và ma xui quỷ khiến thế nào, hắn làm cho Nghiêm Tiêu Hoa có bầu.
Bây giờ Long Nguyên Giáp chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ Nghiêm Tiêu Hoa để lấy con gái nhà họ Lý kia cho xong chuyện.
Thứ hai, nếu hắn muốn lấy Nghiêm Tiêu Hoa thì phải trở thành gia chủ của Long gia.
Chỉ có trở thành gia chủ, Long Nguyên Giáp mới đủ quyền lực để tự mình từ bỏ hôn ước kể trên.
Long Nguyên Giáp vì không muốn dính vào bất kì rắc rối nào, nên hắn định dẫn theo Nghiêm Tiêu Hoa rời khỏi đế quốc, tránh xa cái phiền phức của gia tộc mình.
Một phần nữa là cũng muốn giao phó Hắc Long Giả cho Ma Tùng Quân chăm sóc.
Sau khi con của hắn lớn, hắn sẽ giải quyết chuyện này sau.
Do đó hắn mới có mặt ở đây để hỏi ý kiến Ma Tùng Quân.
Tất nhiên Ma Tùng Quân không đồng ý, thực ra bản thân Long Nguyên Giáp cũng có câu trả lời cho riêng mình rồi.
Hiện tại thứ hắn cần chính là có một người nào đó ngoài cuộc ủng hộ hắn, người hắn tìm đến là Ma Tùng Quân.
Bởi nếu có chuyện gì xảy ra, hắn còn có thể giao phó vợ con người mình cho người đó, thay vì gia tộc đang cố gò ép hắn.
“Đệ còn chuyện khác muốn nhờ, khả năng dò tìm của ca.” – Long Nguyên Giáp nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.
“Khả năng dò tìm của ta?” – Ma Tùng Quân hiện một dấu hỏi chấm lớn trong câu hỏi.
[Là tìm Phiền Bỏ Mẹ đó túc chủ, chắc chắn đang muốn rủ túc chủ đi khám phá cái gì đó.] – Âm thanh Phiền Bỏ Mẹ vang lên.
Bỏ ngoài tai Phiền Bỏ Mẹ đang líu lo trong đầu hắn, Ma Tùng Quân đợi Long Nguyên Giáp trả lời.
Lúc này Long Nguyên Giáp lấy ra một cái bản đồ da trâu, hắn trải tấm bản đồ lên bài rồi chỉ vào một địa điểm.
“Ở đây có một cái hầm ngục, Quân ca, ngươi từng xuống hầm ngục bao giờ chưa? Không...!ta phải nói rằng, ngươi có biết hầm ngục là gì không?” – Long Nguyên Giáp nhìn thẳng vào mắt của Ma Tùng Quân nói.
— QUẢNG CÁO —
Từ câu nói của Long Nguyên Giáp, có vẻ như hắn đã suy đoán được một số điều từ Ma Tùng Quân, giống như xuất thân của Ma Tùng Quân vốn không đến từ vùng đất này chẳng hạn.
Bất quá chuyện đó với Long Nguyên Giáp không quan trọng, nếu hắn muốn tìm hiểu thì đã hỏi gặn hỏi Ma Tùng Quân từ lâu.
“Hầm ngục là cái gì?” – Ma Tùng Quân thản nhiên trả lời mà không hề giấu diếm sự thiếu hiểu biết của hắn về thế giới này.
Đồng thời trong đầu Ma Tùng Quân, Phiền Bỏ Mẹ cũng đang giải thích về hầm ngục cho hắn.
Long Nguyên Giáp không bất ngờ