“Quân ca, cứ mặc cho mấy con ong nó chích như vậy sao?” – Long Nguyên Giáp liếc mắt qua Ma Tùng Quân hỏi.
“Chứ đệ muốn làm sao? Chọc nó để nó kéo cả bầy ra chích hội đồng à? Trên đầu đệ cũng có một con kìa, gõ nó xuống.”
“Nó không xuyên qua được giáp của đệ.
Ca lo cho mình đi, bộ đồ ngoại trang gì đó của ca đúng là kì lạ, cởi ra cho đệ mượn được không?”
“Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ!”
“Đệ chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Mơ đi!” – Ma Tùng Quân nhún vai.
“Keng keng keng...”
Ma Tùng Quân mặc bộ quần áo ngoại trang thể thao ở bên ngoài, bộ giáp thì nằm bên trong.
Những con ong kia cũng rất thông minh, chúng không chích Long Nguyên Giáp vì thấy hắn mặc giáp.
Nhưng lại đè Ma Tùng Quân và Huyết Phong ra chích.
Do Ma Tùng Quân và Huyết Phong mặc đồ ngoại trang, để da thịt lộ bên ngoài, khiến cho lũ ong tưởng là chích được hai người họ.
Bộ giáp của Ma Tùng Quân có phẩm chất cấp Lam, nên đám ong này không thể chích xuyên qua được.
Tuy nhiên bộ giáp Huyết Phong mặc lại chỉ có cấp Lục, ong chúa có thể chích xuyên qua một chút.
Đâm ra bây giờ thằng nhỏ đang bị mấy con ong chúa đuổi, chính xác là mấy con, không nhìn nhầm đâu.
Ong chúa rất to, con nào con nấy to ngang ngửa con người, kim của nó trông như một thanh kiếm sắc bén.
Ban đầu Huyết Phong chỉ bị một đàn đuổi chích, hắn định chống trả, thì bị Ma Tùng Quân cản lại để bày ra một kế hay hơn.
Đó là để Huyết Phong chịu trận đi chọc mấy tổ ong khác, vì ong trong đây tuy có cùng kích cỡ, nhưng lại có nhiều loài khác nhau.
Nếu đi chọc một lúc mấy tổ, có khi chúng đánh nhau cũng nên.
Huyết Phong là một đứa trẻ nghe lời, tin tưởng Ma Tùng Quân nên chạy đi chọc thêm vài cái tổ ong khác.
Như ta đã biết, Huyết Phong bị mấy bầy ong khác nhau đuổi thừa sống thiếu chết.
Dù có kéo bầy ong về phía Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp thì cũng vô dụng, vì mục tiêu của chúng vẫn là Huyết Phong.
Bấy giờ bầy ong đa phần đuổi theo Huyết Phong, ở xung quanh Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân thi thoảng có vài con ong lạc đàn bay đến tấn công bọn họ.
Vì để tránh bầy ong đổi mục tiêu nên Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp cứ mặc kệ chúng.
Có điều hai cái người này cứ khích qua khích lại lẫn nhau, gù cho người kia đánh con ong trước.
Kết quả là chính sự làm chưa đến đâu, thấy chọc phá nhau là chính.
“Mùi hương này...!toàn là thảo dược cấp thấp.
Xui thật, mất công bị chích cả ngày trời mà không có đồ tốt.”
Đi qua đi lại vài vòng, Long Nguyên Giáp nhìn sơ qua một lượt, không thấy có bất kì loại thảo dược quý hiểm nào.
Ma Tùng Quân thì không hiểu về giá trị của chúng nên không quan tâm cho lắm, nhưng thực tế đống thảo dược dưới đất, nếu gom hết lại, chúng cũng có giá trị rất cao.
— QUẢNG CÁO —
Đủ để cho một hội Mạo Hiểm Giả gồm trăm thành viên sống được hơn một năm sung túc.
Nhưng trong mắt Long Nguyên Giáp lại chẳng đáng tiền, nếu Ma Tùng Quân biết được, nhất định sẽ bổ Long Nguyên Giáp vài phát.
“Mật ong của mấy cái tổ này cũng được.
Nhưng phá tổ ong thì chúng đuổi dai lắm, thôi đi thôi ca.
Đống này để Long gia lo.” – Long Nguyên Giáp phất tay nói.
...
Bỏ qua cửa ở giữa, Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp và Huyết Phong trực tiếp hướng xuống tầng tiếp theo.
Trên đường đi, thi thoảng Long Nguyên Giáp và Huyết Phong bị sụp hố.
Ma Tùng Quân do có Phiền Bỏ Mẹ cảnh báo nên chưa bị sụp hố lần nào.
Điều bất thường đó khiến cho Long Nguyên Giáp và Huyết Phong nghi ngờ, cuối cùng hai người này luôn đi tò tè sau lưng Ma Tùng Quân cho an toàn.
Huyết Phong ban đầu nói rằng sẽ đi trước dẫn đường, nhưng bị sụp hố đến mấy chục lần, sự kiên định của bản thân đều bị mấy cái hố làm hỏng hết.
“Gần tới rồi.”
Ma Tùng Quân khẽ nói, lúc này hắn di chuyển chậm lại, Long Nguyên Giáp và Huyết Phong lập tức cảnh giác.
Bởi trước đó Ma Tùng Quân đã nói, ở tầng xuống hầm có một sinh vật hình người mặt quỷ.
Có thể là một loài ma thú mới.
Còn chưa cảm nhận được khí tức của ma thú, mà Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đã ngửi thấy được mùi hôi thối bốc ra từ cuối hang động.
Có thể cảm nhận được, đây là mùi thịt thối rữa, chứng tỏ con ma thú hình người trong kia là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong cái tầng này.
“Có vẻ như nó cảm nhận được chúng ta rồi.” – Long Nguyên Giáp nhíu mày nói.
Hắn kéo trọng kiếm từ trên vai xuống.
Trên ra đa, Ma Tùng Quân cũng thấy cái chấm màu đỏ của con quái vật kia bắt đầu lao điên dại về phía này.
Thấy thế Ma Tùng Quân cũng triệu hồi ra thanh trọng kiếm của mình, thuộc tính con quái vật kia là gì vẫn chưa rõ.
Phiền Bỏ Mẹ không dám thám thính nó, sợ nó sẽ phá hư robot trinh thám, do đó phải chiến đấu mới biết được.
“Tốc độ nhanh quá!” – Long Nguyên Giáp cắm trọng kiếm xuống đất làm tư thế đỡ.
“Choang!!!!!!!”
Ánh lửa tóe lên, luồng sóng xung kích nhỏ làm vỡ bóng đèn trên tay Ma Tùng Quân, khiến cho hang động lâm vào màn đêm tuyệt đối.
Ngay lập tức Ma Tùng Quân lấy ra kính đi đêm đeo lên trước, ném thêm cho Huyết Phong và Long Nguyên Giáp.
Lấy lại được tầm nhìn, Long Nguyên Giáp nhíu mày nhìn xung quanh.
Hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của con quái vật kia.
Vừa rồi tốc độ của nó quá nhanh, mắt hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã va chạm với nhau.
Ma thú có tốc độ nhanh đến mức như vậy rất hiếm, chính vì hiếm nên Long Nguyên Giáp mới thắc mắc.
Làm gì có một ma thú hình người nào có tốc độ nhanh như vậy được?
“Rầm!!!”
Đột nhiên hang động rung lên một cái, làm cho Long Nguyên Giáp đang tập trung cũng phải giật mình.
Hắn thấy được Huyết Phong vừa đấm xuống mặt đất, tạo ra một cái hố lớn ngay dưới chân hắn.
“Đệ làm gì vậy?” – Long Nguyên Giáp thắc mắc hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Đệ đấm hụt!” – Huyết Phong nói.
“Đệ bắt kịp tốc độ của nó sao?” – Long Nguyên Giáp giật mình.
“Nếu đệ mở Tam Vị Huyệt, có thể đánh trúng được nó.” – Huyết Phong gật đầu đáp.
Vừa rồi ma thú kia chạy tới chỗ bọn họ thêm một lần nữa, Long Nguyên Giáp chưa kịp đỡ đòn thì nó đã bị Huyết Phong đấm xuống.
Tuy không trúng, nhưng cái tốc độ ra đòn kia phải khiến cho Long Nguyên Giáp nhìn nhận Huyết Phong lại thêm một lần nữa.
“Thập Nhị Huyền Môn Công, Tam Vị Lưu Thủy Huyệt!!!”
Bấy giờ Huyết Phong dậm chân mạnh xuống đất, cơ thể hắn toát ra những dòng khí màu