“Rầm!”
Âm thanh chấn động vang lên, Ma Tùng Quân bị húc hay ra khỏi phạm vi hoạt động của con Undead thịt cuối cùng kia.
Đón chờ hắn là hàng trăm con Undead xương tới tấp xông vào.
Kiếm đơn thì bị văng sang một bên, mất đi vũ khí, Ma Tùng Quân vẫn là một con gấu đầy cơ bắp.
Hắn túm lấy đầu hai con Undead gần nhất, mạnh tay bẻ đứt luôn đầu của chúng.
Sau đó dùng đầu của chúng như hai cái găng tay boxing để đấm văng mấy chục con Undead xương xung quanh.
Bản thân trang bị đầy đủ giáp, Ma Tùng Quân không lo sợ đến việc bị thương.
Mức sát thương từ vũ khí rỉ sét của bọn Undead xương gây ra, không đủ để gây sát thương cho hắn.
“Binh binh binh binh...”
Thoát được khỏi sự bao vây của lũ Undead xương, Ma Tùng Quân nhảy tới vồ lấy thanh kiếm của mình, hắn chém ra một đường máu xông vào khu bán kính 20m.
Vừa đúng lúc con Undead dùng khiên lao tới húc hắn.
Thấy thế Ma Tùng Quân vội nhảy sang một bên, bằng một cách khó tin hơn nữa.
Con Undead khiên đang lao thẳng thì đột ngột rẽ theo hướng của hắn, húc Ma Tùng Quân bay đi như quả quýt.
“Oành!!”
Bật ngược trở ra.
Ma Tùng Quân cắm chặt kiếm xuống đất để giảm đi lực cản, hắn bị đẩy lùi đến gần rìa.
Lũ Undead xương chớp thời cơ, mấy chục cánh tay xương xẩu đằng sau vung đao, bổ kiếm, nắm, kéo, giật, lôi hắn ra ngoài.
Tức mình, Ma Tùng Quân cho chúng ăn vài trái boom để chúng nổ tan xác, sau đó lại tiếp tục lao vào cuộc chiến không hồi kết với con Undead khiên kia.
Thời gian trôi qua đã được một tiếng kể từ khi bắt đầu đánh nhau với lũ Undead thịt.
Hắn chỉ mất nửa tiếng để giải quyết lũ Undead thịt kia, còn con Undead khiên làm hắn mất đến nửa tiếng mà vẫn chưa thể động vào được miếng thịt nào của nó.
Sức công của nó cực kì yếu, bù lại sức phòng thủ và tốc độ di chuyển của nó cao một cách bất thường.
Nó còn có khả năng sử dụng nguyên tố hệ Phong để gia tăng tốc độ.
Cũng chính vì cái nguyên tố chết tiệt đó nên khi Ma Tùng Quân chọi boom kèm thuốc trị thương cũng không thể nổ trúng người nó.
Tất cả đều bị khiên và bức tường gió quanh người nó chặn lại hết.
Hắn thậm chí còn cố thử tiếp cận Huyết Phong trước để cứu thằng bé, tất nhiên điều đó vẫn không khả thi.
Hoàn toàn không đủ khả năng để chạm đến được Huyết Phong, vừa lại gần là hắn đã bị húc bay.
Tốc độ của Ma Tùng Quân không tài nào đọ lại với con quái vật kia được.
“Mày làm tao hơi bị khó chịu rồi đấy!”
Ma Tùng Quân tháo vải quấn trên đơn kiếm, triệu hồi trọng kiếm rồi ráp chúng lại với nhau thành bộ trọng kiếm.
Đối phó với hệ Phong thiên tốc độ và phòng thủ như con Undead kia, Ma Tùng Quân bắt buộc phải dùng đến trọng kiếm để đánh.
Thuốc không thể làm gì được nó, muốn diệt nó thì trước tiên phải phá đi cái khiên kia.
Hiện tại chỉ số thể lực của Ma Tùng Quân còn một nửa.
Đọ về sức bền là không khả thi, chỉ có thể đọ bằng sức phòng thủ của nó và khả năng tấn công dồn dập của hắn.
Bấy giờ con Undead lao đến, dùng khiên húc thẳng vào người Ma Tùng Quân.
Trọng kiếm của Ma Tùng Quân lách tách lên ánh điện, hắn dậm mạnh chân về phía trước tạo một thế trụ vững.
Sau lưng ném ra vài viên ma tinh thạch hệ Thổ để chúng tạo ra đất chắn cho hắn.
“Kenggg~~!!”
Âm thanh kim loại va chạm cất lên.
Cú va chạm đó khiến cho mặt đất sau lưng Ma Tùng Quân nát ra vô số mảnh, hắn bị đẩy lùi lại gần 10m, lưng chạm đến giới hạn của lũ Undead xương.
Mặc cho lũ Undead xương đang cào cấu sau lưng, Ma Tùng Quân gầm lên một tiếng.
“Tao và mày, xem ai lỳ hơn??!!!”
Ma Tùng Quân nghiêng mũi kiếm sang một bên, ánh lửa loẹt xoẹt tóe ra.
Con Undead khiên cảm thấy bản thân sắp bay ra khỏi phạm vi 20m, nó lập tức lùi lại nửa mét rồi nhảy sang bên hông hòng tông Ma Tùng Quân thêm phát nữa.
Nếu tông từ phía này, chẳng may Ma Tùng Quân có né được thì nó vẫn không bay ra khỏi phạm vi 20m.
Cái phạm vi 20m này không chỉ là lệnh mà chúng phải làm, mà nó còn liên quan đến mạng sống của chúng.
Có vài con Undead thịt bị Ma Tùng Quân đẩy ra khỏi phạm vi 20m, kết quả là xác thịt của chúng biến mất và bản thân trở thành con Undead xương cùi bắp.
Tuy không chết, nhưng trở thành Undead xương chẳng khác nào cá nằm trên thớt cho Ma Tùng Quân chặt đầu.
Do đó, con Undead khiên kia không hề muốn bị văng ra khỏi phạm vi 20m chút nào.
“Keng~~”
Đòn tông của Undead bị Ma Tùng Quân chặn lại bằng cách đâm mũi kiếm thẳng vào khiên.
Bất quá cả cơ thể của Ma Tùng Quân vẫn bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất chừng nửa mét, hắn tiếp đất ngay sau đó, dùng toàn bộ sức của mình để cản lại.
Cơ bắp toàn thân Ma Tùng Quân nổi lên cuồn cuộn, đến mức nó căng phồng làm chật kín cả đồ bảo hộ của Yên Nhược Tuyết.
Sau đó đồ bảo hộ phải tự động điều chỉnh kích thước lớn hơn cho vừa với mấy khối cơ bắp đang căng phồng kia.
Biết mình đọ sức trực diện không lại, Ma Tùng Quân luôn đỡ đòn bằng cách hơi nghiêng người và vũ khí để tránh lĩnh toàn bộ lực chấn động từ tấm khiên.
Húc lần thứ hai không thành công, Undead khiên quyết định lui lại, Ma Tùng Quân lợi dụng lúc đó liền theo bước chân nó tiến tới bổ một kiếm vào tấm khiên.
“Choang!”
Ánh lửa tóe lên, Undead khiên dùng lực hòng hất Ma Tùng Quân sang một bên.
Như đã biết trước điều đó, Ma Tùng Quân sớm đã thu kiếm lại, lùi sang bên bổ kiếm vào một chỗ khác.
Thấy không thể lui được nữa, Undead khiên quyết định dùng khiên để nện Ma Tùng Quân.
Bấy giờ vô số ánh lửa tóe lên, cả hai như hai con chim ruồi vỗ cánh nhanh đến mức không thể thấy được cánh đang ở đâu.
Hai bọn họ cũng vậy, cánh tay của cả hai như biến mất.
Ma Tùng Quân nhờ đó cũng tích đủ nội tại liên kích của bộ trọng kiếm.
Hắn đánh không biết mệt, con Undead càng