“Ta xong rồi, ngươi lấy lại áo giáp đi.”
Chừng nửa tiếng sau, Diggory T.Bogy đứng dậy nói.
Vì phải căng mắt nghiên cứu trong cả giờ đồng hồ, khiến cho tinh thần sau khi tỉnh lại của Diggory T.Bogy có chút không chịu nổi.
Hắn hơi choáng nhẹ một tí, Lussuria bên cạnh lập tức đỡ lấy hắn.
“Áo giáp đó...!là minh chứng của thời đại chúng ta.” – Diggory T.Bogy chỉ xuống áo giáp.
Bấy giờ Ma Tùng Quân đang ngồi xuống cho Phiền Bỏ Mẹ quét qua áo giáp một lần nữa xem coi có gì bất thường hay không.
Vừa hay nghe Diggory T.Bogy nói như thế.
“Hử? Minh chứng thế nào?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
“Cổ văn ma pháp phòng ngự được khắp vào bên trong bộ giáp.
Có từ trước cả thời đại của chúng ta.” – Diggory T.Bogy nói.
“Là sao?” – Ma Tùng Quân có chút không hiểu.
“Áo giáp đó được khắc cổ văn ma pháp phòng ngự.
Đó là cổ văn ma pháp, không phải chú ngữ ma pháp.
Thời đại của các ngươi đang dùng chú ngữ là chủ yếu đúng không? Có dùng văn tự ma pháp chứ?” – Diggory T.Bogy hỏi Long Nguyên Giáp.
“Có dùng văn tự ma pháp.
Cổ văn ma pháp thì chưa nghe.” – Long Nguyên Giáp lắc đầu nói.
“Cho ta xem văn tự ma pháp của các ngươi.” – Diggory T.Bogy hỏi.
“Ta không chuyên về văn tự ma pháp, chỉ biết một ít văn tự cơ bản” – Long Nguyên Giáp đáp.
“Được, cho ta xem, ta sẽ chứng minh ngay tại đây.” – Diggory T.Bogy nghiêm túc nói.
Nghe thế, Long Nguyên Giáp quay sang nhìn Ma Tùng Quân.
Cả hai gật đầu với nhau, bấy giờ Long Nguyên Giáp tập trung ma lực ở đầu ngón tay rồi cúi người viết xuống dưới đất vài dòng chữ trên mặt đất.
Ngón tay đi đến đâu, mặt đất bị khắc đến đó.
Chỉ vài giây sau, trán của Long Nguyên Giáp đổ mồ hôi hột.
Hắn đứng dậy kết vài thủ ấn rồi chỉ tay xuống dóng chữ mà quát:
“Tự Phong Thuật – Khởi!”
“Vù...”
Một cơn gió lớn nổi lên từ mặt đất, dòng chữ được Long Nguyên Giáp viết sáng rực lên.
Ánh sáng và cơn gió kéo dài được khoảng 10 giây thì chấm dứt.
“Không phải cổ văn ma pháp.
Vậy ta có thể chứng minh cho các ngươi, thời đại còn xa xưa hơi thời đại của chúng ta.
Nhưng trước đó ta cần một ít máu...” – Diggory T.Bogy nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Nhịn đi.” – Ma Tùng Quân lập tức từ chối.
“Không phải ngươi muốn chứng minh hay sao?” – Diggory T.Bogy ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân.
“Ngươi gấp cái gì, ra khỏi hầm ngục rồi tính.
Trước tiên chúng ta cần xuống tầng thấp hơn.
Phía dưới có hai lối đi, bên trái xuống tầng 5.
Ở tầng đó có con nhện khổng lồ bị Long Nguyên Giáp giải quyết rồi.
Nếu muốn rời đi sớm các ngươi có thể xuống tầng 5.
Bọn ta sẽ xuống tầng 6 để đi thám hiểm nốt cái hầm ngục này.” – Ma Tùng Quân nói.
“Vậy chúng ta xuống tầng 5 để đi lên.
Ta sẽ đi tìm con người để hút máu, mỗi người một chút.
Ta sẽ không giết ai đâu nên yên tâm.” – Diggory T.Bogy gật đầu nói.
Hắn bây giờ trông không khác nào một con Ma Cà Rồng thiếu máu.
Nên rất cần máu để bổ sung sinh lực.
Hắn có thể cảm nhận được sinh lực của Ma Tùng Quân là dồi dào nhất trong ba người.
Thực ra Ma Cà Rồng không giống như trong truyện cổ tích.
Diggory T.Bogy chỉ cần một lượng máu vừa đủ cho một người bình thường hơi bị choáng một chút thôi.
Nếu không phải con Goblin hồng kia quá gầy, máu không có bao nhiêu thì hắn cũng chẳng cần phải đi xin xỏ Ma Tùng Quân như thế này.
Biết rằng họ đang đề phòng mình, nên Diggory T.Bogy chỉ còn cách này.
Hắn sẽ rời đi trước để tìm máu, sau đó quay trở lại để chứng minh cho Ma Tùng Quân biết rằng thời đại trước thực sự tồn tại.
Còn về lời ước định mỗi năm phải đánh nhau một lần, hắn vẫn sẽ thay mặt Lussuria chấp thuận.
Bỗng lúc này Lussuria nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân nói:
“Ta muốn đi cùng các ngươi.”
“Muốn đi gì?” – Ma Tùng Quân giật mình.
“Ta có thể sống lại dưới thân phận Undead một phần là nhờ chủ nhân của hầm ngục này đã hướng dẫn ta vào những lúc quan trọng khi chuyển hóa.
Mặc dù chỉ qua dao động năng lượng ma thuật, nhưng ta biết chủ nhân ở đây không phải người xấu.”
“Không biết chủ nhân của hầm ngục còn sống hay không, ta chỉ muốn đi cùng các ngươi để biết chủ nhân thực sự thôi.” – Lussuria nghiêm túc nói.
Nàng quả thật mang ơn chủ nhân của hầm ngục này, mặc cho mục đích ban đầu của người đó khi giúp đỡ nàng.
Đa phần là vì muốn nàng trở thành con quái vật của hầm ngục ẩn, thay lão ta bảo vệ mấy cái rương kia.
Nhưng lão ta cũng không đặt lời nguyền gì lên nàng, cũng không bắt ép nàng làm gì.
Điều đó có nghĩa, nếu có người khám phá ra được hầm ngục, nàng có thể theo đó mà rời đi.
Một người có đủ sức mạnh để tạo ra hầm ngục, mà còn tốt tính như vậy thường chẳng có mấy ai.
Nàng muốn biết là ai, để sau này còn ghi nhớ mang ơn.
Người già chẳng mong gì lúc chết đi sẽ có người nhớ đến mình.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, khi phải nhìn vào đôi mắt của người chết ta sẽ chẳng thấy gì ngoài sự đáng sợ.
Dù đã chết, nhưng đôi mắt của Lussuria vẫn rất sống động, từ việc rung động kia, lẫn cảm giác, Ma Tùng Quân có thể biết được nàng ta đang thật lòng muốn như vậy.
Nhưng nghĩ lại, ả Lussuria này có thể sử dụng huyễn thuật nên lại đề phòng.
Bao nhiêu biểu cảm được Ma Tùng Quân thể hiện ở bên ngoài hết, Lussuria chứng kiến hết thảy, đến mức phải phì cười thành tiếng.
Biết mình nghĩ nhiều, Ma Tùng Quân cảm thấy hơi quê quê liền quay đầu chỗ khác.
Về phía Diggory T.Bogy hắn lại vuốt cằm suy nghĩ một lúc.
Từ lúc thoát khỏi trạng thái đóng băng đến nay chỉ được một năm, về cơ bản sức mạnh ma thuật của hắn đã hồi phục trở lại.
Thứ hắn còn thiếu chính là sức sống, dù hắn có thừa năng lượng ma thuật, nhưng sinh lực của hắn