“Phiền Bỏ Mẹ, tìm một quyển sách ma thuật có thể nối hồn và một quyển tăng giới hạn ma lực cho ta.
Đây là yêu cầu phần thưởng.” – Ma Tùng Quân nói.
[Túc chủ xác nhận đây là yêu cầu của túc chủ? Xin túc chủ suy nghĩ lại, yêu cầu của hệ thống có tiềm năng rất lớn.
Nếu chỉ đổi lấy một quyển sách, túc chủ sẽ hối hận.]
“Không quan trọng, bây giờ đường cùng rồi.
Ta không thể để cho Huyết Phong chết ở đây được.”
[Túc chủ có thể nhờ vả Lussuria, theo hệ thống đánh giá, có đến 80% khả năng Lussuria sẽ không hại túc chủ.
Dựa trên hành vi của nàng ta trong khoảng thời gian qua.]
“Nếu Huyết Phong chết hoặc bị ả điều khiển, mày sẽ chịu trách nhiệm chứ? Đến cả việc mày chắc chắn tao không làm được, tao còn có thể làm, lấy cái gì để tao tin một kẻ xa lạ đầy nguy hiểm như Lussuria?”
[...]
[Túc chủ đã quyết định?]
“Tìm đi, quyển sách nào có thể khiến cho con Goblin kia có thể nối được hồn là được.
Đừng quên là cả sách tăng giới hạn ma lực.”
[Đó là hai yêu cầu.]
“Tào lao, đó là yêu cầu tìm hai quyển sách.”
[Theo luật là không thể, túc chủ đừng có ăn gian.
May cho túc chủ là Phiền Bỏ Mẹ có lương tâm, yêu cầu này của túc chủ quá thiệt thòi cho túc chủ nên sẽ chấp nhận tìm hai quyển sách kể trên.]
“Hừ, không biết ai lời hơn ai.” – Ma Tùng Quân hậm hực nói.
Để cho Phiền Bỏ Mẹ tiến hành tìm kiếm, Ma Tùng Quân lục lại phần ghi chú của con Goblin kia.
Quả thật hắn nhớ không sai, Goblin mang làn da đỏ và hồng có thiên phú về ma thuật rất cao.
Có thể nói là thiên tài về ma thuật.
Nhất là đối với Goblin da hồng.
Chúng không thể mạnh so với các loài khác là bởi vì chúng không có khả năng sáng tạo ra ma thuật, mà chỉ có thể học được ma thuật.
Thêm một điểm giới hạn nữa mới được Phiền Bỏ Mẹ bổ sung, Goblin có lượng ma lực rất thấp.
Thấp đến mức chỉ có thể thi triển được một hai lần ma thuật Trung cấp.
Với Trung cấp đã khó như thế, đừng nói đến Cao cấp.
Bởi thế Ma Tùng Quân mới cần thêm quyển sách tăng giới hạn ma lực.
Mà vấn đề nan giải nhất ở đây chính là khả năng học ma thuật của con Goblin chỉ có thể được thực hiện khi nó nhìn thấy được ma thuật thi triển ở trước mắt, hay chỉ cần đọc sách ma thuật là có thể làm được.
Thêm một vấn đề nữa là nó có biết chứ hay không?
...
“Cái gì? Mày không biết chữ?”
Ma Tùng Quân quát lên một tiếng rõ to làm cho con Goblin giật mình đánh rơi hai quyển sách trên tay.
“Ta...!Ta không hiểu chữ...!loài người.
Chữ Elf ta...!mới biết.” – Goblin hồng vừa chảy nước miếng vừa nói.
Nó chảy nước miếng là vì tô cơm chiên thơm phức đặt trên bàn.
Nó không được ăn nếu như nó không học được quyển sách này.
“Quân ca, tình hình nguy cấp thế này chúng ta liều một phen vậy?” – Long Nguyên Giáp nghiêm túc nói.
Lúc này hắn đã trở về trạng thái bình thường, gương mặt có chút mệt mỏi vì phải duy trì trạng thái chiến đấu lâu.
Để bù đắp cho hao hụt thể chất, Ma Tùng Quân đưa cho Long Nguyên Giáp một bình thuốc trị thương Trung cấp và chục bình Sơ cấp.
Còn khuyến mãi thêm một cây thuốc lá hình con đại bàng nữa, nhận được thuốc, hai mắt Long Nguyên Giáp sáng rực lên.
Mọi muộn phiền mệt mỏi như tan biết sạch sành sanh.
“Long Nguyên Giáp, đệ đọc cho nó được không?” – Ma Tùng Quân nói.
“Để đệ thử.” – Long Nguyên Giáp gật đầu.
Hắn nén lại sự mệt mỏi trong người, bắt đầu đọc hai quyển sách ma thuật Ma Tùng Quân đưa cho.
Hắn không biết Ma Tùng Quân lấy hai quyển sách này ở đâu, phẩm chất thế nào, nhưng khi đọc lên Long Nguyên Giáp ngạc nhiên mãi không thôi.
Quy luật được giải thích trong quyển sách rất cặn kẽ và chi tiết đến mức tuyệt đối, chỉ việc đọc nhẩm nó trong đầu, Long Nguyên Giáp có thể tưởng tượng ra những gì quyển sách muốn truyền đạt.
Như thể có một bóng hình đứng ở trước mặt để hướng dẫn cho hắn vậy.
Vốn Goblin có khả năng đọc sách ma thuật, nhưng nó không hiệu quả bằng việc chứng kiến người khác sử dụng ma thuật.
Hiện tại cứ cho là con Goblin có thể đọc được quyển sách thì nó phải mất vài ngày mới học được sơ bộ.
Vì thế Long Nguyên Giáp muốn đánh liều đi nhờ Lussuria cho rồi, nhưng khi đọc quyển sách này lên, Long Nguyên Giáp lập tức loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Cuốn sách này giống hệt như một Ma Pháp Sư lành nghề hướng dẫn trực tiếp vậy.
Nó quá chân thật.
Cứ thế, không ngừng nghỉ, Long Nguyên Giáp liên tục đọc đi đọc lại các đoạn con Goblin yêu cầu.
Trong phút chốc nó đã nắm bắt được khả năng tăng giới hạn ma lực trong cơ thể.
Long Nguyên Giáp vừa đọc vừa học, bản thân hắn cũng tăng được chút ít.
Tiếp theo là đến sách ma thuật chiêu hồn.
Quyển sách này hướng dẫn cách gọi hồn, đồng thời cũng là cách để đánh thức linh hồn của Huyết Phong.
Nó là ma thuật Trung cấp, trước đó lượng ma lực trong người của Goblin hồng chỉ ở giữa tầm Sơ và Trung cấp.
Khi học xong quyển ma thuật tăng giới hạn ma lực, thì lượng ma lực bên trong Goblin hồng miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn tệ nhất nhất của Trung cấp.
Khởi đầu thì rất nhanh, nhưng sau đó thì chậm lại.
Xét theo quyển sách chiêu hồn, thì con Goblin hồng chỉ có thể chiêu hồn được đúng một lần duy nhất.
[Hệ thống đã tính toán thành công thời gian sống của Huyết Phong.]
[Thời gian còn lại 01:38:22s.]
“Cái...” – Ma Tùng Quân suýt nữa chửi thề.
Tại sao cái hệ thống chết tiệt này không tính toán nhanh hơn được chứ? Còn hơn một tiếng nữa mà con Goblin kia vẫn đang thử nghiệm gọi mấy oan hồn xung quanh để nói chuyện.
Nó đã tiêu hết của hắn hơn chục bình hồi phục ma lực rồi mà vẫn chưa xong.
Đã thế bụng nó còn kêu ọt ọt nữa.
Không còn cách nào khác, muốn tăng hiệu quả làm việc thì phải cho nó ăn trước cái đã.
Thế là Ma Tùng Quân đi hâm lại tô cơm chiên rồi đặt trước mặt con Goblin, kèm theo một chai coca đã được