“Ma Tùng Quân? Là các ngươi, tại sao các ngươi vẫn còn sống?”
Lúc này Lussuria quay đầu lại, thấy nhóm người Ma Tùng Quân, như không tin vào mắt mình, nàng giật mình thốt lên.
“Chúng ta có bị ai giết đâu mà chết.” – Ma Tùng Quân nhíu mày đáp.
“Không, ý ta nói là...!đã trôi qua cả ngàn năm.
Là con người, các ngươi phải sớm chết rồi chứ?” – Lussuria đề phòng nhìn Ma Tùng Quân.
Bởi vì nàng đang nghi ngờ không gian này là cửa ải tiếp theo.
Không thể nào có chuyện nhóm người Ma Tùng Quân còn sống được.
“Hả? Ngàn năm cái gì? Ngươi bị ấm đầu à, mới ở có mấy tháng thôi mà?” – Ma Tùng Quân hả lên một tiếng rõ to.
“Cái gì? Ngươi nói là mấy tháng?” – Lussuria trố mắt nhìn Ma Tùng Quân.
Như có vẻ không tin, nàng lại gần hơn để quan sát hắn, từ tóc tai cho đến quần áo, chúng không hề khác gì trong ký ức ngàn năm trước của nàng.
“Ta đã mất cả ngàn năm đấy...” – Lussuria ngớ người ra nói.
“Gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày, mang theo vẻ mặt chắc chắn không tin để mà trưng ra cho Lussuria thấy.
Nàng không biết Ma Tùng Quân trước mắt có phải thật hay không, hiện tại Lussuria cảm thấy bọn họ không có ý định tấn công mình.
Thay vì nghi ngờ ra mặt, nàng sẽ thử nói chuyện để tìm ra sơ hở.
Nói đi cũng phải nói lại, tính cách của nàng trước kia không đa nghi như thế, nhưng từ khi gặp Ma Tùng Quân, lại rơi vào trong nhiều thời không khác nhau khiến nàng phải sinh ra cảnh giác.
Được Lussuria kể ra, Ma Tùng Quân mới biết nàng đã mắc kẹt trong tầng 7 này suốt một ngàn năm.
Trải qua hàng ngàn thời không khác nhau, có những nơi đáng sợ đến mức khiến nàng chết đi sống lại không biết bao lần.
Còn có chỗ sẩy chân một cái là rơi đến mấy ngày vẫn chưa chạm đất, lúc chạm đất liền tan xương nát thịt.
Nếu không có tấm thân bất tử, cùng ý chí kiên định thì nàng đã sớm chết từ kiếp nào rồi.
Nghe câu chuyện của Lussuria, Ma Tùng Quân mới hiểu rằng những gì mà bọn hắn gặp, hoàn toàn là mấy trò trẻ con.
Và những nơi mà nhóm Ma Tùng Quân đi qua, nơi đó đều được Lussuria đi qua trước đấy rồi.
Dù lý trí cách mấy, Lussuria đã có lúc phải bỏ cuộc vì quá mệt mỏi.
Nàng mặc cho số phận ra sao thì sao, 100 năm đầu trôi qua, Lussuria như tuyệt vọng khi thời điểm đó đến.
Vì với nàng, Diggory T.Bogy tám chín phần đã chết vì hết tuổi thọ.
Ma Tùng Quân từng nói với nàng, dưới tầng 7 có tồn tại sức mạnh của thời không.
Họa may thời gian chạy chậm hơn bên ngoài thì sao? Víu vào niềm tin mong manh đó, nàng mới từ từ vực dậy để đi đến ngày hôm nay.
Nàng tin, nếu bản thân không ngừng cố gắng, lỡ may Diggory T.Bogy ở ngoài có cách nào đó để kéo dài tuổi thọ, mà ở đây nàng lại bỏ cuộc thì hóa thành công cốc ư? Cứ thế, cứ thế nàng phá hết ải này đến ải khác.
Cuối cùng nàng bắt gặp được mấy người Ma Tùng Quân ở đây.
Ban đầu nàng có chút không tin, nhưng sau nửa ngày nói chuyện thì phần nào nàng có thể tin được rồi.
Vẫn cái bản tính nghi ngờ mọi thứ kia của Ma Tùng Quân, vẫn khiến nàng khó chịu như ngày nào, nhưng lần này lại khiến nàng cảm thấy tin tưởng hắn hơn bao giờ hết.
Cũng nhờ thế nàng có thêm chút hi vọng liền hỏi:
“Chẳng lẽ các ngươi ở bên ngoài giờ mới xuống ư? Hẳn là thời gian của hầm ngục khác với bên ngoài.
Diggory T.Bogy, hắn vẫn còn sống...!hắn còn sống đúng không?”
“Không, chúng ta xuống được một tháng rồi.
Sau khoảng 2 ngày từ lúc ngươi rời đi.” – Ma Tùng Quân phất phất tay nói.
“Thật không?” – Lussuria không giấu được vẻ vui mừng.
Nàng hiểu rồi, nàng hiểu rồi.
Thời gian ở tầng 7 hoàn toàn khác nhau, đó là lý do vì sao nhóm Ma Tùng Quân xuất hiện trước mặt nàng.
Trong khi nàng đã trải qua cả ngàn năm, đời nào tuổi thọ con người có thể sống dai đến thế được.
“Dậy đi, các ngươi không sao chứ? Vẫn còn thở, nào...!Quân ca, Phong đệ giúp ta đỡ người với.”
Đột nhiên Long Nguyên Giáp gọi mình, Ma Tùng Quân ngạc nhiên nhìn sang.
Hắn càng giật mình hơn nữa khi thấy người được Long Nguyên Giáp đỡ.
Đó chính là Hắc Long Giả, các Hắc Long Giả bị mất tích, không ngờ vẫn còn sống?
Lập tức Ma Tùng Quân và Huyết Phong chạy đến phụ Long Nguyên Giáp.
Tất cả đều bất tỉnh, không một ai còn đủ tỉnh táo.
Và tuyệt nhiên không chỉ có Hắc Long Giả, mà còn có vài kẻ lạ mặt nữa xuất hiện xung quanh đền thờ.
Kì lạ thay, Ma Tùng Quân không hề thấy những kẻ đến từ Ma Giới.
Chẳng lẽ chết hết rồi sao?
“Tất cả các ngươi thoát ra là nhờ ta phá ải, cả ngươi nữa đó Ma Tùng Quân.
Coi như giữa ta và ngươi không ai nợ ai nữa.” – Lussuria nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Khoan đã, ta từng gặp một nhóm đến từ Ma Giới.
Chúng chắc chắn là quỷ, ngươi đã gặp qua chúng chưa?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta từng gặp qua.” – Lussuria gật đầu.
Sau đó nàng nói tiếp: “Có vẻ như bọn họ ở một thời không khác, chúng ta vô tình kết nối chung với một thời không đó.”
“Ta cả gan suy