Sau một giấc ngủ sớm, Ma Tùng Quân dậy sớm.
Hắn nhảy xuống xe vươn vai một cái rồi hít lấy bầu không khí trong lành xung quanh.
Bấy giờ tuyết đã tan từ lâu, vì đây là núi cao nên nhiệt độ khá thấp, bất quá mà nói, đây vẫn là nơi lý tưởng để sống.
Yên bình, thơ mộng...
[Túc chủ mau chuẩn bị bán hủ tiếu đi, túc chủ còn đang nợ Phiền Bỏ Mẹ đấy.]
“Hự...”
Cảm giác khoan khoái của Ma Tùng Quân hoàn toàn bay sạch khi con Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng.
Bây giờ trở thành con nợ, Ma Tùng Quân thấp cổ bé họng, không dám ý kiến gì.
Đợi một ngày khi hắn trả sạch nợ, hắn sẽ cho con chim lợn Phiền Bỏ Mẹ này biết tay.
Không còn cách nào khác, Ma Tùng Quân đành phải lặng lẽ đi chuẩn bị nguyên liệu nấu hủ tiếu.
Hắn vừa mới bê nồi nước ra thì bắt gặp Lilian ngồi chống cằm bên lề đường với ánh mắt trực chờ hắn.
Cùng lúc đó, cái lều của Đại Cathay mở ra, hắn trông thấy Lilian liền mất đi tâm trạng, lập tức đi đến trước mặt nàng Elf.
“Này nhãi con, sáng sớm ám quẻ gì ở đây? Cút đi cho người ta bán hàng.” – Đại Cathay xua tay nói.
“Này...!ta có tên rõ ràng, ngươi gọi ai là này? Ngươi thích gây sự đúng không?” – Lilian bật dậy, nắm lấy cổ áo Đại Cathay quát.
“Mấy đứa kia, sáng sớm, nhiều người còn muốn ngủ thêm.
Bé bé cái mồm lại thôi.” – Ma Tùng Quân đặt nồi nước xuống, khuyên can một tiếng.
“Ọt ọt ọt ọt...”
Bụng Đại Cathay đột nhiên réo lên như chuông.
...
Vì trả nợ, Ma Tùng Quân phải ở thành Phù Sương thêm nửa tháng để bán hủ tiếu.
Chắt mót được chút nào hay chút nấy, một phần nữa cũng là đợi cho Lưu Béo hoàn thành nốt mấy đơn hàng của Mạo Hiểm Giả.
Khoảng thời gian này, ngoài việc bán hủ tiếu ra, Ma Tùng Quân còn rất chăm chỉ luyện Khống Ngục Thần Thuật.
Hắn phải mau chóng mạnh hơn, chí ít cũng phải tạo áp lực cho Huyết Phong biết cố gắng.
Giờ chuẩn bị rời khỏi thành Phù Sương mới nảy ra một vấn đề.
Cái xe tải của hắn, có vẻ như không đủ chỗ chở người rồi.
Do hắn là người lái xe nên chiếm một ghế lái, ghế phụ có thêm một chỗ nữa, bình thường Lưu Béo hay ngồi cùng hắn.
Trong thùng xe thì có Huyết Phong, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết, Đại Cathay, Tí Hai Ngón và Goblin hồng.
Trước khi đến thành Phù Sương thì trong xe chỉ có hai chị em Yên Nhược Đan và Huyết Phong.
Huyết Phong hay ngồi ở cửa phụ xe, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thì bay nhảy trong thùng xe.
Giờ có thêm Đại Cathay, Tí Hai Ngón và tên Goblin mới là vấn đề nan giải.
Thùng xe tuy cũng rộng thật đấy, nhưng để chất cả 6 người vào trong xe thì có hơi chật.
Tại vì còn đồ đạc bên trong nữa.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không thể lúc nào cũng lên gác xe để nằm, rất bí bách cho hai đứa nhỏ đang tuổi phát triển.
“Không sao đâu Quân ca, đệ với thằng Tí lên nóc xe ngồi cũng được.” – Đại Cathay đứng bên cạnh Ma Tùng Quân, cười nói.
“Như vậy nguy hiểm lắm.
Nóc thùng xe cũng không phải chỗ để đứng ngồi, sập thì làm sao? Vả lại xe điện cũng không đủ sức chở nhiều người vậy.
Xe này chỉ chuyên chở đồ bán hàng, không chuyên chở người.
Đã vậy còn phải kéo theo chuồng heo với chuồng chó mèo nữa.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Hắn nhìn sang cái xe mô tô tàn tạ sau lần ngã xe nửa tháng trước.
“Đệ biết sửa xe không?” – Ma Tùng Quân hỏi Đại Cathay.
“Biết chút chút...!nhưng thiếu đồ nghề, đệ cũng đành bó tay.” – Đại Cathay cười khổ nói.
“Thế thì làm nhiệm vụ đi.” – Ma Tùng Quân cười hắc hắc nói.
“Nhiệm vụ?” – Đại Cathay không hiểu.
“Phiền Bỏ Mẹ, khởi động nhiệm vụ cung cấp phụ tùng sửa xe.” – Ma Tùng Quân nói thầm trong đầu.
[Đinh!]
“...”
Thế là Ma Tùng Quân chậm trễ mấy ngày để giải quyết mấy cái nhiệm vụ sửa chữa và cung cấp linh kiện.
Sẵn làm, nên Ma Tùng Quân làm một thể, đủ để cung cấp các linh kiện sau này cho cả xe tải và mô tô.
Xong xuôi tất cả, Ma Tùng Quân lại phải đau đầu với Yên Nhược Đan.
Hắn với con bé đang cãi nhau về việc đặt tên cho con Goblin hồng.
Ma Tùng Quân muốn đặt tên con Goblin là Mã Não, nhưng Yên Nhược Đan lại muốn gọi nó là Tiểu Liên.
“Mã Não là cái gì? Thúc không thể tìm ra cái tên hay hơn được hả? Nói thúc là con người khô khan, chớ có sai chút nào.” – Yên Nhược Đan bậm môi, trợn mắt, chống nạnh đôi co với Ma Tùng Quân.
“Thế Tiểu Liên là cái gì? Con Goblin này rõ ràng là giống đực, trông nó xấu như thế mà con lại cho nó cái tên con gái, thế mà được à?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên, quyết một sống một còn với Yên Nhược Đan.
“Ta...!ta không phải giống đực...!Ông chủ Quân, ngươi...!ngươi đừng có quá đáng.”
Con Goblin hồng khều khều vạt áo Ma Tùng Quân để thanh minh giới tính của mình.
“Hả?”
Đằng xa, Đại Cathay, Huyết Phong, Tí Hai Ngón và Lưu Béo hả lên một tiếng rõ to.
Làm cho con Tiểu Bối lẫn con Gâu giật bắn mình, chúng còn tưởng là có động đất xảy ra.
Đến cả con Meo đang ngủ trên nóc xe cũng bị đánh thức,